Lê Chiều Giang: Khánh Trường. Rượu biết rót về đâu
“… Soi gương nhìn kỹ mặt màyCũng râu cũng tóc đủ đầy giống… ta!Thế nhưng trong cõi ta bàNhiều khi những tưởng mất cha cái mình…”[Khánh Trường] Tôi bị ám ảnh triền miên bởi những hình tượng ốm đau, kiệt quệ. Những lặng lờ thấp thỏm, sợ hãi đợi chờ cho một ngày cuối cùng, chấm hết… Nên đã rất ít khi tôi còn dám thăm hỏi ai…