Tôi chưa bao giờ thích thơ tự do (hổng hiểu…
Thơ Alăng Văn Gáo
CHIẾC GHẾ y ngồi chễm chệ trên chiếc ghếsơn son thếp vàngchiếc ghế cho y cái quyềnhô mưa gọi gió mỗi ngày y lún sâu hơnlún sâu hơn nữavào chiếc ghế cho đến khichiếc ghế nuốt chửngvà y biếnmất chiếc ghế thì vẫn còn ở đóđầy ma lực KIỂM DUYỆT gã ngồi bóp tránvà nhào nặn ócđể rặn cho đờinhững bài thơ. gã quan tâm tới chuyệntên gã…