Trái tim sớm mai. Thơ Thy An, Cao Vị Khanh, Hoàng Xuân Sơn

Trái tim sớm mai

từ tha thiết của lá vàng đỏ
trên con đường cỏ xanh đất ẩm
tôi nghe tiếng êm đềm mùa xuân réo gọi
những góc lòng mở cửa
bao la nắng lụa mềm vai

buổi chiều mưa nhẹ hoang sơ
bàn trắng ghế xanh
một mình thầm lặng
ân cần như hoa lá
những tiếng thì thầm thật khẽ 
nói nhau không cần trả lời
mùa gió chướng qua nhanh

vòng tay chưa đủ dài
ôm trọn tấm lòng nhân ái
gửi cho nhau nụ cười
đêm bình yên
thoang thoảng hương tình nhân 

cần chi những thanh âm
nóc chuông và bầy chim nhỏ
buổi chiều làm cong nỗi nhớ
mùi đá cũ đền đài
lung lay những trái tim thức dậy sớm mai

Thy An
05-2025

***

Tháng năm nghe mưa

vỡ từng giọt trên khung cửa
mưa rỉ rả suốt mấy ngày
chân viễn khách ngập ngừng lửa ấm
mùa xuân e ngại
cầu thang gỗ lung lay

ray rứt không cưỡng lại
từ trái tim se sắt
bao nhiêu tạp niệm thức dậy
bên chậu hoa đủ màu
ngày sinh nhật áo đỏ
có phải cũng vào mùa xuân
ngọn nến thắp lên từ ánh mắt
giấc mơ thì thầm thật nhẹ
bài ca biển làm mát quê hương
hót bởi những con chim trốn gió

chai rượu Tây tràn ắp mặt trời
rót hạnh phúc hiếm hoi
giọt buồn, giọt vui
giọt yêu, giọt ghét
trân quý bài thơ bạn hiền
thao thức bên rìa đời sống
buổi hạnh ngộ mong chờ bên sông

tháng 5 nghe mưa, lại nghĩ nhiều về nước
sợ những xa dần và mỏi mệt
ngại những nơi trơn ẩm trời giông
đã bao lần xô ngã
bước chân trễ hẹn
(lời hứa tuổi bóng xế dễ quên)

thôi
trở về tìm sự thanh khiết
và mong chờ
một bất chợt ngẫu duyên …

Thy An
nhớ mưa tháng 5

Ngày mưa. Tranh Đặng Tiến

***

Sử thi

HUYỀN TRÂN

em ngồi con-mắt-huyền-trân
tôi qua cửa lớp không dưng … buồn buồn!
nhỏ buồn điệu quá ải quan
tôi buồn cái điệu tướng Trần, ngậm cay.

NGUYỆT NGA

em ngồi con-mắt-nguyệt-nga
cái môi cắn chỉ như ” tha ” bả trầu
nhỏ ơi thương nhỏ mà rầu
lỡ làm quân tử hảo cầu sao đang.

MỊ NƯƠNG

em ngồi con-mắt-mị-nương
tay che nửa mặt điệu buồn cổ thi
từ em, tiếng ấy thầm thì
tim tôi chén ngọc Trương Chi… vỡ òa.

GIÁNG KIỀU

em ngồi con-mắt-giáng-kiều
tôi rao Kỳ ngộ thiếu điều ruột đau
làm sao về lại Bích Câu
khi em áo lỡ qua-cầu-gió-bay.

Cao Vị Khanh

***

Buồn xưa

Còn những hình xưa lạnh bóng thầm
Đàn trăng treo mỏi tự trăm năm
Gối chăn xô lệch mùi hương lạt
Đợi bóng phi về tóc rối trâm

Còn những tình phai đọng gót hài
Áo hoàng hoa phủ lạnh đôi vai
Người quên từ độ quân vương trích
Bước hững qua đời tựa khói bay

Còn những bờ đêm lạnh tiếng huyền
Ghé Tầm Dương nhớ hận muôn niên
Áo xanh Tư Mã vai còn ướt
Suốt dọc Trường giang dậy sóng phiền

Còn thuở uyên bay lạc cõi ngoài
Tóc thề cắt trả nợ duyên ai
Biết thân rẻ rúng loài hoa dại
Thà hiến tình quân chút đắm say

Còn những người đi chẳng hẹn về
Những bồ mỹ tửu lạnh, môi tê
Qua sông Dịch trắng thù chưa trả
Kiếm gãy cờ tan rợn bốn bề

Còn những thề xưa lạnh ước nguyền
Những tình hư sẩy tựa thai non
Những sông suối tẻ về trăm nẻo
Những cánh bèo trôi dạt sóng cồn

……………………………..

Chẳng thấy về đâu người thiên cổ
Tấm lòng liên ái nghĩ mang mang
Bao nhiêu chim mỏi về chung tổ
Còn lại hồn hoang … hàng nối hàng.

Cao Vị Khanh

***

Măng cầm

Lập phương cung đàn măng đô
Réo rắt kỳ hạn trăng xô nguyệt cầm
Ta ngồi dưới sóng vi âm
Tình yêu đã chín muộn thầm tôn vương
Thưa em tôi kẻ đi đường
Rất lâu em ở hà phương quê nào*
Hồn tôi rồng rộc gió lào
Con chim hót cổ còn lao xao mùa
Hẹn về tổ kén muôn xưa
Măng-đô-lin khảy điệu bùa nhân duyên

Hoàng Xuân Sơn
3 juin 25


* ý thơ Bùi Giáng

Girl with a Mandolin, tranh Pablo Picasso 1910