Thơ Quảng Tánh Trần Cầm: Những mảng vụn không quên
1.
trời chiều chạng vạng
mệt nhọc mòn mỏi
thấm đẫm mùi và màu bệnh viện
trên giường người đàn bà nằm ngửa nhắm mắt
gương mặt lạnh câm ̶ ̶ ̶ không chút vui buồn
tôi nghe lãng đãng tiếng thì thầm sụt sùi thút thít
nhưng không thấy một ai khác
khi tôi đến gần nàng vụt nắm bắt tay tôi
siết chặt
nhốt tôi vào giấc mơ ̶ ̶ ̶
giấc mơ không lối ra
giấc mơ đều đặn tái diễn
và tôi mải mê luẩn quẩn theo cái bóng trong mê cung ký ức.
2.
khi chị bước vào
bỡ ngỡ
không son phấn
kịch bản rà soát tuổi thơ mỏi mệt
tua nhanh
về phía cơn mê chập chờn
đêm sâu ̶ ̶ ̶ lênh đênh trôi theo dòng tóc
chị héo hắt
chực chờ lay rụng
heo hắt điệu ru ví dầu
sao cứ mãi ví dầu?
̶ ̶ ̶ hit the road jack.
3.
quyết định nổ
nhất định nổ
ừ thích nổ thì cứ nổ
nổ như sấm sét như bom tấn
bấm nút đi anh hai
bật loa đi anh ba
đây là nỗ lực hôm nay
tựa hồ những tràng cười dị hợm tưởng chừng bất tận
lồng vào phim câm
đệm vào phim noir
tự giam mình trong ngục tù hoang tưởng.
Quảng Tánh Trần Cầm