Nguyễn Đức Tùng: Mưa phải rơi trên mỗi mặt người

Hình minh họa: Anastasia Shuraeva

1. 

Mưa phải rơi trên mỗi mặt người

Như công lý.

2. 

Khi chúng ta nhìn thấy bầu trời lần đầu tiên

Chúng ta sung sướng đến nỗi

Quên hết lỗi lầm.

3.

Bên dưới một câu chuyện

Có những câu chuyện khác

4.

Những chai rượu rỗng không

Tâm sự của người đàn bà

5.

Hãy đưa tay lên

Những người đã từng đánh mất

Một vật gì người khác nhờ bạn cất giữ

6.

Sự chán nản bao trùm đất nước chúng ta

Mọi người bắt đầu nói về nó

Nhưng khác với khổ đau, nó không chia sẻ được

7.

Đừng bắt tay một người

Đã tra tấn kẻ khác

Dù trong ý tưởng

8.

Nhan sắc một người đàn bà đôi khi bị mờ đi

Trước một ngôi sao

9.

Hãy chiến đấu chống lại một căn phòng

Không có gì ở đó

Như tâm hồn trống rỗng

10.

Trong nghĩa trang

Những bóng ma ngồi dậy

Không ngủ được

11.

Chúng ta thừa kế những điều không dùng được

Đôi giày quá khổ

Ngòi bút hết mực

Trái tim còn sống nhưng không đập

Lịch sử bị sửa chữa

Những chữ.

12.

Tội ác quá khứ

Không đứng chờ ta trong các viện bảo tàng

Chúng bị nhốt trong các bức tường

Không khóc

13.

Người lạ tử tế với nhau hơn

Khi họ được tự do

Chọn lựa

14.

Anh cởi giày ra

Để bước vào căn nhà của em

Căn nhà không có cửa

15.

Lần đầu tiên bạn nhìn thấy biển

Bạn biết rằng bạn muốn chết ở đó

18.

Mất hai ngày

Để lắp ráp một cái bàn 

Mất ba mươi phút để gỡ nó ra

Khi người ta chia tay

19.

Khi mẹ cha đi vắng

Những đứa trẻ lôi mọi thứ ra

Áo quần tranh ảnh vớ cũ quăng đầy nhà

Như một dân tộc không có đường đi

20.

Không có gì nguy hiểm

Hơn sự thật

Chúng canh gác rất kỹ

Sẵn sàng bắn bỏ 

Những kẻ vào nhà không có phép

Thứ được ban phát

Cho những kẻ không dùng tới

21.

Không có một sân ga nào dừng lại

Cho chuyến tàu tốc hành

Càng lúc càng đầy người

22.

Anh yêu em

Em là một người lạ

Trên tổ quốc của anh

23.

Anh yêu em

Kẻ từ bỏ 

Kẻ nói về phá hủy

24.

Anh muốn nhìn thấy sự thật chiến tranh

Trôi trên mặt nước

Sáng như những lồng đèn tưởng niệm trong đêm

25.

Hãy đặt chân lên

Lý trí của chúng ta

Như đặt chân lên mặt đất

26. 

Những người thích ra lệnh cho người khác

Làm đầy đất nước chúng ta

27.

Anh đến đám đông cổ cao ngực nở

Anh đến đám đông giã từ đau khổ

Anh đến đám đông để tìm giải thoát

Anh đến đám đông tìm người đã mất

Anh đến đám đông lòng như khói sóng

Anh đến đám đông rừng chiều đã tàn

Anh đến đám đông tìm trong vọng tưởng

Một đời thương nhớ một đời lãng quên

Anh đến đám đông để đi tìm em

Ngày đã vào đêm, trăng đã lên

Anh đến đám đông lòng người tan vỡ 

Anh đến đám đông khi em rời bỏ

28.

Hãy đưa tay lên

Một người đã là

Người yêu kẻ khác

Hãy đưa tay lên

Người nào đã khóc

Dù chỉ một lần

Ở nơi xa nhất

Lạc trong đám đông

Một chiều cô quạnh

Bàn tay người lạ

Nắm lấy tay mình

Như một người thân

29. 

Không có gì sung sướng hơn mặt trăng

Chúng sáng lên trong những bài thơ thương nhớ

30.

Sự thất bại như cái ly vỡ

Rơi tung tóe trên sàn nhà

Không ai dám bước qua

31.

Khâu mắt một con chim

Làm mồi nhử những con chim khác

32.

Sau chiến tranh

Đừng vội đi tìm dưới đống gạch đá

Chờ cho họ kết thúc cuộc cãi vã

33.

Khi chiến tranh không phải là chiến tranh

Nó sẽ không bao giờ kết thúc

34.

Sự tầm thường của anh

Em không muốn cho anh thấy

35.

Hôn lên má

Là một nụ hôn khó hiểu

36.

Anh có những giấc mơ

Không có em ở đó

Những duyên tình tan vỡ

Trở về trong đêm sâu

37.

Cỗ xe tứ mã

Không chở anh về kịp 

Hôn lễ của em

38.

Điều gì em đã làm cho anh

Anh chưa từng làm cho em

Xếp lại chiếc khăn quàng 

Phụ nữ, không phải của mình, vào ngăn kéo

39.

Đêm, tiếng khóc lớn nhất 

Không phải của người đàn bà góa bụa

Mà của cơn mưa

40. 

Những người đàn ông đốt những bức thư đi

Trước hôn lễ

Lẽ ra họ không nên làm thế

41.

Khi trái tim lạnh giá

Hãy dùng thân xác trước đã

Bạn đốt nó lên.

42.

Chúng ta thật may mắn

Mỗi khi rửa vết thương

Vết thương dễ tính để cho chúng ta rửa sạch

43. 

Hãy hôn anh một lần nữa

Lâu hơn, lạnh giá hơn, thầm thì vào tai anh

Con đường nhầm lẫn

44. 

Khi chúng ta là những đứa trẻ

Chúng ta muốn mình là kẻ khác

45.

Khi anh yêu em chúng ta đi dưới hàng cây

Thật khó khăn để đi con đường thẳng

46.

Cuối cùng chúng ta biết

Không ai lựa chọn số phận của mình

Nhưng nhiều người sẵn sàng chết

Cho sự chọn lựa bởi người khác 

47.

Một lần nữa

Nhiều lần nữa

Anh viết tên anh

Lên bức tường xám của nhà tù

Rất cao

Một người không thể với tay lên được

Trong phòng giam không có bàn ghế

Không ai biết bằng cách nào

Anh với tay lên được

Không ai biết tại sao

48.

Lũ chó sói hú lên trong đêm

Khi người tù được thả về tới làng quê

49.

Hãy đi về phía mặt trời mọc

Bạn nói

Và chúng ta đi về phía mặt trời mọc

Nhưng ở đó chỉ nghe tiếng khóc 

50.

Tôi muốn được ăn

Trái táo rụng xuống trên đầu Newton

51.

Một người khất thực 

Ngày ăn một bữa

Làm một nửa dân tộc hiểu lầm

52.

Anh đốt căn nhà của mình

Bỏ ra đi

Nghĩ rằng sẽ trở lại

Nhưng anh không bao giờ trở lại

53.

Có hai mặt trăng trên bầu trời đêm nay

Khi anh hôn lên ngực em

54.

Không bao giờ mất bình tĩnh

Không bao giờ nổi giận

Không bao giờ ân hận

Anh đứng im trong mưa trước một tin buồn

Đó là một người

Không tồn tại.

55. 

Sự im lặng ở đây

Như tờ giấy báo cũ

Không ai đọc

Dùng để che mưa

Cho đàn kiến đi qua

56. 

Để bắn một con hươu

Người ta phải tới đó, giữa rừng sâu

Nằm im lặng suốt ngày giữa lá vàng, nín thở rất lâu

Mặc kiến cắn

Ra dấu cho nhau.

57.

Phía sau những cánh cửa đóng chặt

Người ta kể những bí mật

Mà nhiều người biết

Ví dụ: cái chết giữa hàng cây khuynh diệp

58.

Thoạt đầu

Những giọt mưa

Rơi tí tách

Vào cái ly rỗng

Cùng với thời gian

Cái ly đầy tràn

Nó không nhận nữa 

Nhưng vẫn đứng trong mưa

59. 

Giả sử chúng ta có một đất nước

Mang bàn ghế ra 

Ly tách

Rượu vang 

Khăn bàn trắng

Ghế mây

Trên cỏ

Hãy tưởng tượng chúng ta có 

Một ngày mời mọi người ngồi xuống.

60.

Có một ngày rời bỏ những ngày khác

Nó đi lên phía trước

Như đứa trẻ chạy ra phố nghe tin tức

Người mẹ kéo tay lôi lại

Giấu vào trong váy

Nhưng nó đã kịp nhìn thấy

Ngày mai của dân tộc chúng ta

61. 

Nỗi buồn của anh

Treo trên đầu sợi chỉ

Như một con búp bê

Trong chiến tranh

Căn nhà đổ

Một mình không ai biết

Có nỗi buồn xưa ở đó

Đong đưa khi trăng lên

62.

Chúng ta đến trễ, bao giờ cũng vậy

Khi đoàn tàu sắp rời đi

Chúng ta được xếp vội vào chỗ ngồi sang trọng

Vì đó là những chiếc ghế trống cuối cùng

Chúng ta không biết

63.

Hãy rửa sạch gót chân người chết 

Bằng nước mắt của người sống

Cho đến khi họ ra khỏi giấc mộng

64.

Đêm trong sạch như linh hồn nhỏ 

Đã ra đi, của một đứa bé 

Để lại nụ cười trong di ảnh

65.

Những kẻ giết người cũng thương tiếc nạn nhân

Nhưng theo một cách khác 

Sự thương tiếc này không phiên dịch được

66.

Khi tôi nhìn kỹ bức ảnh

Một người đàn ông đầu trần

Chân không giày

Ngồi trên tảng đá giữa rừng

Tôi biết đó là giây phút

Ánh sáng chiếu rạng ngời

Trên một bông hoa cúc

67. 

Không phải hoa hồng

Rời bỏ chúng ta 

Mà hoa huệ

Cũng rời bỏ chúng ta

Những bông cúc vàng

Lần lượt ra đi

Không phải những chuyến tàu

Mới rời bỏ sân ga

Mà những cuộc chia ly

Cũng rời bỏ chúng ta

Không phải sự ngọt ngào

Mà cả sự đắng cay

Cũng rời bỏ.

68.

Giữa nô lệ và tự do

Là một cơn mưa

69.

Chúng ta không thể

Chờ đợi thêm nữa

Đừng cho sữa vào tách cà phê

Đừng cho đường

Vào cà phê sữa

Khi mọi thứ đã đầy đủ.

70.

Không có một điều gì 

Biến mất

Không một điều gì nhỏ nhặt 

Không ai nhìn thấy

Sợi chỉ đen của em ngày ấy

Nhầm lẫn của bàn tay

Lời thầm thì trong cọng rơm

Đồng tiền kẽm lăn dài góc phố

Mùa yêu thương rạn vỡ

Không có một điều gì nhỏ bé 

Đến nỗi

Hoàn toàn biến mất

Trên mặt đất này, một lần cho tất cả. 

Nguyễn Đức Tùng