Chùm Thơ cuối tháng Chạp: Thy An, Hoàng Thị Bích Hà, Cao Vị Khanh
TỰ CẢM THÁNG CHẠP
môi mọng bức tường rêu
thì thầm những lãng mạn không nói
màu xanh hiếm hoi chòm lá
mảnh dung nhan gỗ mục
hóa thân con sâu nhỏ thẫn thờ
người đàn bà nhìn bầu trời mở ngỏ
mơ thiên thần thổi sáo
tiếng hát ca địa đàng
ru những tế bào thổn thức
sự đồng cảm trên da thịt lao xao
bão giông mùa tháng chạp
tình yêu chợt nghe thiết tha
sợi tóc phất phơ đầu gió
vấn vương ngày mưa lạnh
tiễn nhau chưa nói hết nỗi niềm
bạn bè rủ nhau về bên kia núi
thấp thoáng những khuôn mặt vãng lai
mơ hồ lật ngửa bàn tay
nghe tiếng gió linh thiêng
gọi mãi bài thơ thiếu chữ
khề khà nỗi buồn viễn xứ
sóng sánh tình em khêu nhẹ đáy ly
Thy An
***
TẾT NÀY ANH VỀ NHÉ!
Tết này anh về nhé
Để thăm lại quê nhà
Thăm bạn bè một thuở
Cùng nghiên bút bên nhau
Thăm giảng đường, phố xá,..
Từng lối cũ thân quen
Cảnh vẫn đẹp như tranh
Nụ cười ngời trong nắng
Lên quê mình anh nhé
Nhớ thăm “cánh phượng hồng”
Của một thời hoa mộng
Từng vui bước bên nhau
Rồi thăm cả những nơi
Anh đã từng in dấu
Cả vùng trời kỷ niệm
Của một thời ấu thơ
…..
Anh thăm nhiều như thế
Trong đó có em không?
Hoàng Thị Bích Hà
***
“ SÁU CÂU ”
Dẫu không hẹn vẫn mơ về quê cũ
thắp đèn khuya ngồi kể chuyện trăng tàn.
Ôi thương quá điệu buồn xưa vọng cổ
“xuống hò” như kể lể chuyện hờn oan!
Cao Vị Khanh
***
VỌNG CỔ
Thương biết mấy!
Ôi giọng buồn cố thổ!
Nhớ làm sao điệu vọng cổ quê mùa.
Cho tôi về làm đứa nhỏ quê xưa
ngủ lòng mẹ, đêm cải lương, khuya khoắt.
Thương biết mấy sáu giây đờn huyễn hoặc
Cống! Xang! Xề! Hò! Xự! Líu!
Ru mê
Lục huyền cầm nạo phím gọi buồn về,
tay run rẩy theo nhịp lòng áo não.
Ôi chữ nghĩa như phượng hoàng tái tạo
từ tro than ràn rụa lửa phần thư.
từ mẹ cha đút móm nghĩa nhân từ,
ý nhân hậu trải tấm lòng Nam bộ.
Chữ quằn quại trên quê hương thống khổ
chuyển thành lời kể lể nỗi tang thương.
Những oan ương nghiệp chướng,
khúc đoạn trường!
Những khuất tất,
điệu sinh ly tử biệt!
Năm cung oán réo điệu sầu bất tuyệt.
Sáu giây đồng thắc thẻo nợ tiền khiên.
Làm sao nghe mà chẳng thấy muộn phiền!
Nghe làm sao không lỗi nhịp thề riêng
từ sông núi bỏ dặm trường cách biệt!
Ôi vọng cổ, tiếng mẹ ru bất diệt
ướt lòng con. Giọt nước mắt trăm năm!
Thấm lòng con, ôi, từng giọt lệ thầm
như xát muối đời con. Lòng biển mặn!
Ôi vọng cổ điệu buồn xưa cố thổ
có ngậm hờn nuốt tủi giọng Hời oan?
Sao kêu thương như tiếng vạc lạc đường
-khi quê nhà khuất dạng mấy tầng sương-
Lòng lưu lạc dập vùi cung trường hận!
……………..
Thương biết mấy, điệu-buồn-nay, vọng cổ!
Còn tang thương, vọng cổ còn kêu thương …
Cao Vị Khanh
***
VĨNH LONG-CÒN ĐÓ NỖI NIỀM
Có bữa mơ về ngang Mỹ Thuận
Ngay mùa gió chướng nước tuôn tuôn
Bên kia sông Cái, con đường lớn
Ngó mút hàng cây … chợt thấy buồn
Vĩnh Long còn đó, ở cuối đường
Cách mấy cầu ngang, mấy dặm sương
Như thể dang tay là giáp mặt
Sao lòng thiên lý vẫn tha hương
Vĩnh Long sao thiếu một nụ cười
Dường như thưa thớt một làn môi
Nghe như xa vắng, như hờn tủi
Như đã chờ nhau lỡ một thời
Sao nghe như vẫn tiếng thở dài
Ngờ trong sương khói có mây bay
Có người trắng tóc mù đôi mắt
Khóc suốt mười năm cuộc đổi thay
Em có còn qua những lối trăng
Ðường về Tân Ngải miệt Trường An
Nhà ai bông bưởi rơi đầy ngõ
Vương vướng chân quen mấy nụ vàng
Em có về qua lối hẹn xưa
Ðường Trương-Vĩnh-Ký nắng hay mưa
Thềm rêu mấy dấu giày thương nhớ
Chắc cũng mòn theo ngọn gió lùa
Em có về theo chuyến xe chiều
Ngang cầu Thiềng Đức lạnh mùi rêu
Xe đi có nhớ lòng gỗ mục
Khi nắng mùa mưa đổ quạnh hiu
……….
Vĩnh Long, này chút nghĩa cũ càng
Không về đâu tại thiếu đò ngang
Ba sinh cũng muốn dài hương lửa
Nhưng giữa lòng ta …những mộ hoang!
Cao Vị Khanh