Đỗ Duy Ngọc và ảnh nghệ thuật đen-trắng

Về tác giả: Đỗ Duy Ngọc sinh tại Quảng Bình, di cư vào Nam 1954, lớn lên ở Đà Nẵng, trưởng thành tại Sài Gòn. Ông là một người đa tài: viết văn, làm thơ, viết tùy bút, tạp bút, vẽ tranh, chụp ảnh. Nhưng sống chủ yếu bằng việc vẽ tranh. Ông sống và làm việc tại Sài Gòn. Một số tác phẩm đã xuất bản:  Văn: …

Đọc thêm

Đỗ Duy Ngọc: Nỗi nhớ chiều mưa

Chiều nay Sài Gòn chợt đổ cơn mưa lớn, mưa trắng trời,  nước tuôn ào ạt. Đến sáu giờ thì rả rích đến đêm. Những giọt  mưa tí tách sau cơn cuồng nộ trước đó cũng khiến cho lòng người nhiều cảm xúc. Cơn mưa lắng xuống, lòng người lắng xuống khiến tôi nhớ và thèm một bữa cơm gia đình của ngày xưa, xưa lắm rồi, hơn…

Đọc thêm

Đỗ Duy Ngọc: Con bù tọt

Thú thật là từ nhỏ cho đến tháng 4.1975, tui không hề biết trên đời này có con bù tọt. Ếch, nhái thì biết vì được ăn ếch chiên bơ, ếch kho nước dừa… cũng năm thì mười họa thôi vì mạ tui thấy lột da, ác nhơn quá, không làm. Chỉ khi nào được dẫn đi ăn nhà hàng thì mới thưởng thức mấy món này. Hơn…

Đọc thêm

Đỗ Duy Ngọc: Món xà bần

Hôm nay giỗ Mạ tui, gia đình tui đông anh em nhưng rồi sau 1975, ly tán hai phương trời. Bên này một nửa, nửa còn lại cách xa nửa vòng trái đất. Còn sáu anh em bên này làm giỗ, đến cuối bữa ăn, nhìn thức ăn còn dư ê hề trên bàn, tui chợt nhớ đến món xà bần. Tui vốn gốc dân miền Trung, nên…

Đọc thêm

Truyện ngắn Đỗ Duy Ngọc: Vạt cỏ

Hắn ở tầng bảy của một chung cư cao cấp. Từ cửa sổ phòng hắn nhìn xuống thấy một vạt cỏ xanh rì của công viên. Ngay tầm nhìn của hắn là chiếc ghế đá trắng phau. Bãi cỏ và chiếc ghế đá gợi một khung cảnh lãng mạn như một cuốn phim nào đó hắn đã từng xem. Hắn thích đứng từ trên cao nhìn xuống đó…

Đọc thêm

Đỗ Duy Ngọc: Những chiếc xe mì của quá khứ

Sài Gòn từ khi hình thành là nơi đất lành chim đậu, là nơi giao thoa các nền văn hóa khác nhau. Đó không chỉ là nơi hội tụ của người Việt từ ba miền Nam, Trung, Bắc mà còn là nơi đón nhận nhiều phong tục, lối sống của nhiều dân tộc khác nhau trên thề giới nữa. Đặc biệt là văn hóa ẩm thực. Ở Sài…

Đọc thêm

Truyện ngắn Đỗ Duy Ngọc: Người đi trên trời

1. Hôm đó hắn rời nhà sớm mười lăm phút, đồng hồ chỉ 6:15. Bình thường 6:30 hắn mới ra khỏi nhà. Hắn là người sống nguyên tắc, đúng giờ giấc và đúng hẹn. Đó là những đức tính hắn có được nhờ thời gian hơn mười mấy năm sống trong cô nhi viện của một chủng viện công giáo. Ra đầu ngõ, cô Ba cà phê chào…

Đọc thêm

Thơ Khaly Chàm, Đỗ Duy Ngọc, Nguyễn Hoàn Nguyên

tháng tám & điều huyễn tưởng tư duy gông cùm trực giác vô vọng chỉ biết chờn vờn tìm hiểu nguyên nhân vì sao cái bóng ta dám ngửi mùi lạnh của nó em phác họa trên drap trải giường sắc màu đặc thù chuyên chế  cố tình chọc thủng hơi thở mùa xanh mặt người biến thái tâm lý dị thường  nắm tay chạy cuồng tưởng thấy…

Đọc thêm

Đỗ Duy Ngọc: Sài Gòn không còn nơi trú mưa

Sài gòn đang vào mùa mưa. Mưa Sài Gòn bất chợt và đỏng đảnh như cô gái mới lớn. Chẳng có lịch trình, không một báo trước, muốn là làm cái ào, rồi tạnh, nắng lại lên. Cho nên nhiều khi khách đi đường thường quên mang theo áo. Mà nhiều khi có áo cũng chẳng muốn ngừng lại để mặc. Chỉ cần trú đâu đó một lát,…

Đọc thêm

Đỗ Duy Ngọc: Di cư 1954

Ngày này cách đây 70 năm, gia đình tôi chuẩn bị di cư vào Nam. Hồi đó nhà tôi ở Đồng Hới, di cư bằng máy bay chứ không đi tàu há mồm như những người ở miền Bắc. Trong trí nhớ của tôi, chẳng có một hình ảnh nào của chuyến bay đó vì lúc đấy tôi còn nhỏ, chỉ mới có mấy tuổi. Bay vào Quảng…

Đọc thêm

Thơ Quảng Tánh Trần Cầm, Đỗ Duy Ngọc, Trần Hoàng Phố

Âm vọng   những thân ái một thời  giờ đây ly tán  thân thế mất biệt không vết tích  như thể tan vào hư không  hôm nay chạm mặt cái bóng vô cảm  ̶ ̶ ̶   ngẩn ngơ lang bạt trên cánh đồng cháy  không hề ngoái cổ khi nghe xướng tên  hỏi mi có nhớ mùi cỏ dại  héo úa vàng võ dưới nắng hạn chói chang có…

Đọc thêm

Đỗ Duy Ngọc: Phở Minh

Lâu lắm rồi sáng nay mới trở lại ăn phở Minh. Quán nằm trong hẻm nhỏ đường Pasteur, ngày xưa phía ngoài là rạp xi nê Casino Sài Gòn. Ngoài phố bao nhiêu đổi thay theo thời gian, rạp xi nê không còn, thay vào đó là cao ốc khách sạn sang trọng, bề thế… Thế nhưng con đường vào hẻm nhỏ xíu và quán phở Minh vẫn…

Đọc thêm

Đỗ Duy Ngọc: Mắm ruốc

Tui vốn gốc dân mắm ruốc. Đi bốn bể năm châu rồi cũng thèm chén ruốc. Giờ bắt đầu tuổi già, nhiều khi chỉ cần miếng ruốc với vài trái ớt cay là đủ xong một bữa. Tui dù không được là đại gia, vẫn dư sức vào những nhà hàng sang chảnh nhưng không khoái, chỉ thèm chén ruốc. Ăn miếng ruốc không chỉ có cái mặn…

Đọc thêm

Thơ Đỗ Duy Ngọc

Tác giả: Sinh tại Quảng Bình, di cư vào Nam năm 1954. Lớn lên ở Đà Nẵng, trưởng thành tại Sài Gòn Đã in: NHẬT KÝ SÀI GÒN LOCKDOWN, 2021. (Không được cấp giấy phép in ở Việt Nam) *** QUA ĐÈO BẢO LỘC Qua đèo nghe sóng ầm trong đáMây trắng ngàn năm vẫn nhởn nhơGió cuốn run cây trưa thiếu nắngXe đi lòng chợt lắm bơ…

Đọc thêm

Truyện ngắn Đỗ Duy Ngọc: Một truyện ở Xóm Cụt

(Để nhớ mùa đại dịch Covid ở Sài Gòn 2021) Khu dân cư đó người ta gọi tên là Xóm Cụt. Nó cách đường lộ khoảng cây số, đi vào bốn cái xuyệt thì mới đến xóm. Xóm cụt nằm mép bờ kinh, đây đó vẫn còn những bụi cây xơ xác không lớn nổi vì nắng và vì nước kênh đầy ô nhiễm. Xóm có khoảng hơn…

Đọc thêm

Song Thao: Đọc “Ăn mà không chơi” của Đỗ Duy Ngọc

Nhà văn Đỗ Duy Ngọc ra đời tại Quảng Bình, di cư năm 1954, học hành tại Đà Nẵng, trưởng thành tại Sài Gòn. Tôi ra đời tại Hà Nội, di cư năm 1954, sống tại Sài Gòn. Chúng tôi có những điểm chung trừ sanh quán. Vậy mà sao ông lại có những hồi ức về ăn uống thời trẻ giống tôi. Chẳng hạn như ông tàu…

Đọc thêm