Thơ Thy An, Hoàng Thị Bích Hà, Lê Minh Hiền

Phố mùa đông. Đinh Cường

Mùa lạnh chớm đông

những ô cửa màu xanh đóng lại
vì gió thổi qua tóc em
lạnh lòng kẻ ngóng trông
lung lay cái đầu 
hất ra ngoài bao nhiêu ý tưởng
lăn theo con dốc
tâm thức nghe thật trơn

tiếc mùa hạ đi qua không từ giã
rồi mùa thu hoa tàn và tiếng nói cũng tắt
bài thơ quá ngắn không tả hết mùa đông
cô đơn buổi chiều chiếc xe điện tân kỳ 
thành phố giấu đi đâu nỗi buồn
để những chiếc bóng đeo đời
dài ra rồi ngắn lại nhân sinh

bài thơ níu chân người vội vã
chạy về trốn dưới hiên
phố đêm hôi mùi rác
không giống như lúa chín thơm vàng
thuở xa xưa vỗ về của ruộng
dù chỉ là mơ ước trống không

tiếng nói cười rộn rã
những cuối đường phôi pha
năm tháng đi qua
kéo theo bao nhiêu người nằm xuống
cảnh đời dâu bể
nghe thấm thía nỗi buồn rơm rạ
về đâu những trái tim
mùa lạnh chớm đông…

Thy An

cuối 01-2024

***

Buông

Đặt dấu chấm không viết về anh nữa
Đem thu xưa gửi lại thuở bên người
Năm tháng ấy thuộc về miền quá vãng
Vé khứ hồi không hẹn chuyến tàu xưa

Thời gian qua nhanh như một cơn mưa
Thoắt đã chạm bên kia bờ huyễn mộng
Màu phong sương phủ lên đời lữ thứ
Vẫn xót lòng không cản được thời gian

Dẫu viết rằng ai cũng phải sang trang
Ghi dấu chấm cuối đoạn đường còn lại
Thanh xuân đó đã qua…mùa phai dấu
Cũng mong cầu cho xứ ấy bình yên

Những ngọt ngào một thuở của miền xưa
Đem cất giấu trong những bài thơ cũ
Ai đợi nhau lối về miền phủ đệ
Chẳng mộng gì khi trắng cuộc trùng lai

Mùa có về để tiếp nối phôi phai
Xin đừng nhắc tháng ngày mùa hạ cũ
Một dấu chấm xuống dòng đây người nhé
Mặc cho lòng…những ký ức chưa buông!

Hoàng Thị Bích Hà

***

Tranh Đinh Trường Chinh

Em Qui Nhơn 

(nhớ người áo vải)

Phố xanh gầy phố nhỏ hiền ngoan
mây hôn hoàng và biển ngọt vây quanh
Người Xưa xa hai trăm năm trước
tiếng em cười nhớ lại một mùa Xuân

Phố chuyển mùa thuyền lướt ra khơi
từ thượng đạo nước xuôi ra Thị Nại
chiều mưa giông về được mùa cá bạc*
trăng vàng lên ai say mộng ban đầu

Phố chiều thơm mùi gió trùng dương 
về rối tóc vờn bờ vai con gái
chút vô tình đôi mắt em khép nhẹ
ta suốt đời khờ dại tuổi đôi mươi

Em năm xưa và em hôm nay
em bao giờ và em của ngày mai
ngày biển động qua thăng trầm mấy thuở
em Qui Nhơn nguyên vẹn mới liêu trai

Hồn nguyên sơ trăn trở phôi phai
cuối con đường vẫn bất chợt ngu ngơ
giọt long lanh đọng hoàng hoa mấy độ
nụ hườm non trái chín mọng sương mờ

Hồn viễn xứ mơ hồi cố quận
em Qui Nhơn vai nhỏ vướng tóc thề
ngày ta về dậy men màu kỷ niệm
trăng vàng lên sẽ kịp lối đi về**

Phố xanh gầy phố nhỏ hiền ngoan 
em Qui Nhơn đêm chờ ai không ngủ 
ta cúi đầu nghe lời Người Áo Vải
về Thăng Long mở hội đón Xuân vàng

Lê Minh Hiền

Stanton 2020-Jan. 29th, 2024

*vào tháng 9 chuyển mùa hay có mưa giông chiều cũng là mùa cá nục biển Qui Nhơn 

** Thuyền ai đậu bến sông trăng đó/Có chở trăng về kịp tối nay (thơ Hàn Mặc Tử)