Trần Mộng Tú: Tuyết Đầu Mùa

 Hình minh họa: NickyPe

Một cơn tuyết đầu mùa rơi xuống khi chúng tôi sửa soạn ra đường đến nhà bạn ăn Tân Niên Ất Tỵ

Tuyết rơi như lông ngỗng, như hoa rụng tùng chùm, bám trên nóc xe, trắng xóa mặt đường và tan dưới lằn bánh xe cán ngang. Hơi lạnh len cả vào chân tóc. Mùa Đông thật sự đã đến. Mùa Đông bắt đầu ở Tây Bắc nước Mỹ, hơi lạnh làm người ta yên trí hơn khi nghĩ lại đến những đám cháy rừng mới xẩy ra không xa nơi mình đang cư trú là bao nhiêu. Lửa và nước là hai nhu yếu phẩm quan trọng nhất cho con người nhưng cũng là nỗi ám ảnh đáng sợ, là căn nguyên của tàn phá. Lửa cháy hay nước dâng cao có thể tàn phá nhanh hơn chiến tranh.

Tuyết xuống! Màu trắng lạnh lùng đó nhưng lại đẹp như những hạt thơ rơi! Xòe bàn tay ra hứng, tuyết rơi xuống mong manh như những con bướm trắng, thấy bàn tay mình bỗng dưng thành một bông hoa năm cánh, tuyết xuống rơi trên vai dịu dàng như cánh tay ai khoác lên vai kéo lại gần cho thêm thân thiết! Cúi nhìn xuống đôi giày vùi trong tuyết, mỗi bước đi, quay lại như nhìn thấy dấu thời gian. Ta đã đi bao nhiêu dặm trong đời này rồi nhỉ? Khi nào thì ngồi xuống phiến đá bên đường, nghỉ chân? Tuyết xuống từng mỗi bước đi, để lại dấu giầy, nhưng chẳng bao lâu lớp tuyết mới rơi xuống, phủ lên, không còn gì cho ta quay đầu nhìn lại. Dấu giầy đã mất, con đường vừa đi qua bây giờ mênh mông như biển trắng xóa sóng bạc đầu.

Tuyết xuống, mùa Đông đang về: đẹp và lạnh. Người ta không chỉ sưởi ấm cái lạnh bằng than, lửa, mà người ta còn sưởi ấm mùa đông bằng những câu Thơ:

Trên bờ vai hạnh phúc

Một chùm tuyết vừa rơi 

như chùm hoa rất đẹp

Nở đóa tình tinh khôi -tmt

Tuyết xuống tặng cái lạnh ngọt ngào, một chút run rẩy, một chút lôi cuốn, một chút Thơ, do dự không dám bước ra ngoài, không dám dẫm chân, vùi giầy vào cái lớp đá trắng phau và lạnh buốt nhưng lại hao hức muốn cái lạnh len vào thân thể để được kéo hai vạt áo mùa đông vừa lôi ra từ trong ngăn tủ cũ, còn đọng hương long não, như còn đọng hơi thở ấm áp của ai, kỷ niệm được đánh thức dậy ngọt ngào nhưng vẫn làm cay mắt.

Con đường trắng xóa trước mặt, chiếc xe vừa đi vừa hứng những cánh bướm trắng hàng đoàn bay tới, chạm vào kính xe, tan nhanh như những giọt lệ pha lê. Đẹp đến nao lòng!

Chàng tung trong gió tuyết lông ngỗng

Em nhặt vào may áo Mỵ Châu

Em quên rắc tuyết trên đường hẹn

Nên kiếp này ta lạc mất nhau -tmt

Kiếp này lạc mất nhau rồi, kiếp sau có tìm thấy nhau không nhỉ, hay chỉ như hoa tuyết chưa tụ đã tan.

Tuyết ơi! Thôi đừng rơi nữa

Nếu đã tụ rồi xin tuyết đừng tan (tmt

Nhưng khi mùa đông tới, lòng ai cũng mong một ngày tuyết đổ, cũng mong nhìn thấy đất trời như được phủ đường cát trắng, tuyết không vị, không mùi nhưng khi ta ngậm một bông hoa tuyết vừa từ trời rơi xuống, vẫn thấy tan trong cổ vị ngọt ngào tinh khiết và hình như đâu đây có hương thơm của một đóa hoa.

Tuyết rơi còn giữ trong lòng ta kỷ niệm lần đầu được đứng dưới bầu trời giang hai tay, ngửa mặt hưởng ơn mưa tuyết từ trời rơi xuống. (Một hình ảnh đáng nhớ của người tỵ nạn đến từ miền nhiệt đới) 

Vòng tay ôm một chùm hoa tuyết

Nghe nỗi thâm ân của đất trời (tmt)

Trần Mộng Tú

Ngày Tuyết đầu mùa ở Seattle. Tháng 2, 2025

Hình minh họa: Ralphs_Fotos