Truyện ngắn Tru Sa: So

Con vật đến với chàng. 

Phấn khởi sở hữu loài vật ngộ nghĩnh, tinh quái bậc nhất khiến chàng quên béng giờ giấc. Chẳng biết So (Cái tên chàng đặt cho mèo) chấm chàng vì lẽ gì. Chàng không có xưởng cá tươi, không làm chủ shop chó, mèo, chàng hiếm khi ăn đồ tươi và nhà chàng không rộng rãi đến mức mèo thấy lý tưởng để chơi đùa. So đã qua tuổi bú mẹ và đủ lớn để tự bảo vệ mình. Trong lúc chàng thấy nặng trên mình, và mở mắt thì thấy So. Một giấc ngủ tanh bành vì thế. Con mèo nằm ườn trên người chàng, tuồng như đã rất gần gũi. Ngoài sức nặng từ một cơ thể lông thịt, chàng thấy ấm. Hơi nhiệt của So truyền xuống chàng. Hơi thở mèo phà trong không khí, quện thành hương gió. Chàng vẫn nằm đấy, sợ một cái xoay mình sẽ đuổi sứ giả khỏi cành cây. So không đi đâu, So đứng trên người chàng. Một con mèo lông dài, chân dài, đôi tai hơi vểnh, mõm nhọn, hai hàng ria cụt lủn cháy xém. Mắt So không tròn mà kéo sắc cạnh, nhọn về phía đuôi mắt. Từ hai hốc uốn như đường nứt vùng đất hạn, chiếu ra luồng xanh xẻ đôi bóng tối. Chàng thận trọng luồn bàn tay lên mình con mèo. So để chàng ve vuốt và còn liếm từng đầu ngón tay chàng như lời chào ngày mới. Cái vuốt nhọn làm rách máu bàn tay chàng. Sau hôm đấy, nhà chàng có thêm thành viên, một con mèo tên So. 

So, mèo hoang và khó thuần. Chàng đã mua thức ăn dành cho mèo. Các túi hạt vị cá ngừ, cá hồi, thịt nạc với nhiều chất đạm nghiền nhỏ. Sau khi chén hết bát hạt, So lần đến chàng. Chẳng có cái cào quần, dụi đầu hoặc tiếng mẻo meo của đứa trẻ khát sữa. So nhảy lên bàn và vục đầu ăn cơm, thức ăn trong mâm. Con mèo còn chẳng biết chủ nhà đang dùng bữa, cứ vậy ăn, vô tư như ông chủ. Chàng san ít thức ăn vào bát rồi để dưới đất. So chỉ chọn ăn trên bàn. Trừ bát thức ăn ở xó nhà còn thì So chỉ chịu ăn trên bàn, ghế, và phải ăn ngang hàng với chàng. Nhiều lần, So gặm theo miếng thịt, nhảy lên nóc tủ ăn. Vị trí đấy, So cao hơn chàng. Về sau, So còn chẳng chịu ăn dưới đất. Chàng đặt bát đồ ăn, nước uống của So lên một cái tủ với các ngăn kéo hỏng. So không liếm tay rửa mặt sau mỗi bữa. So làm việc này trước lúc ăn. “Nó chẳng sợ vuột mất sẻ trong lúc chỉn chu mặt mũi…” 

Kể từ ngày nuôi con vật láu cá này, chàng hay nói to. Cái nhà bé tẻo teo thế là có tiếng người. Dầu đây vẫn là cái gác côi cút của kẻ tìm nương náu nơi sách bút. Chàng không bế được So. Đúng hơn, chàng luôn để vuột con vật mỗi khi ẵm nó vào lòng. Mỗi lần So ăn, hoặc ngủ lười trên mặt bàn, nóc tivi, tủ bàn chàng có thể vuốt đùa. Màu lông của So khiến chàng thích chí. Vẫn giống mèo lông dài thuần chủng, chân dài với bộ vuốt, răng nanh sắc nhọn, thiên địch của gặm nhấm, So không khoác một màu nào trên mình. Một biến đổi gien hoặc Tạo Hóa đã nặn So quên béng phủ cho nó một màu lông. So không đen huyền bí, không trắng tuyết mềm, không ruộm vàng, càng không mướp tinh nghịch, thậm chí còn rỗng các điểm tô hoa râm, pha loãng sáng tối…So khoác trên mình tấm áo trong. Chàng đã nghĩ So có bà con với giống ếch thủy tinh nhưng kín đáo không để lộ tạng phủ. Màu lông trong chàng vẫn nhìn thấy, và để vuột mất nếu lơ là. So giống như được nặn từ pha lê, một đồng tiền bạc có khảm hình mèo. Đệm thịt của So cũng trong nhưng hễ lấm bẩn, sẽ in xuống nền đất thành dấu chân. Lúc So đứng ở chỗ cao, và im lìm, chàng nghĩ mình đã có một bức tượng linh miêu, thảng hoặc nơi băng tuyết đã có người nặn ra một chú mèo. Trong ruột đêm, So ẩn mình thành con thú săn mồi hung dữ bậc nhất. 

Lũ chuột chết dưới vuốt So chẳng kịp trăn trối. Màu trong chờn vờn quanh nhà như một bóng quế lâu năm đã thành tinh, bộ hài cốt quỷ quyệt với bốn chữ khắc trên xương. Cơ thể So vẫn ấm, đấy là khi nó chễm chệ trên người chàng vào mỗi lúc ngủ. Cuộc gặp đầu tiên do ánh đèn không đủ nên chàng nghĩ So là một con mèo trắng nhạt. Sau khi thay bóng đèn, chàng biết thêm về một giống mèo trong. Những đường gấp quăn queo mình So không đến từ thịt thừa. Đơn thuần chỉ là những dấu lằn, kéo gấp khúc thành các lối mòn, chia nhánh như dây thần kinh. Các đường lằn gập ghềnh thành đường viền nổi cộm như gân bò, sự nhão ra của thịt hoặc đây là trường hợp hiếm của giống mèo có nếp nhăn. So đã lớn và không cần tập leo trèo, nhảy nhót từ đỉnh màn đến cửa sổ. Các mẩu giấy nhỏ, cuộn len, quả tennis, trái bóng bàn quả trứng hay con lật đật lắc lư không còn là trò vui của So. Đến bông lau cũng chẳng lừa phỉnh được So. Chàng mèo này lấy việc săn mồi làm thú tiêu khiển. 

Mỗi sáng, chàng phải quét rất nhiều gián. Lông So bám lại nơi gián chết phơi ngửa như đánh dấu chiến thắng. Thứ lông trong không vô hình và có thể nhìn, nhón được bằng ngón tay. Đấy là khi lông So dính vào chỗ tối màu như cái áo đen, ghi đô xanh dương hoặc thềm nhà được lót bằng thảm vàng nhạt. Vải vóc ngâm nước nổi lềnh phềnh lông mèo, thứ lông khiến mặt chậu sáng quắc màu bút nhũ. Lông nhỏ, nhọn chọc nổ bọt xà phòng. 

Lão hàng xóm tầng dưới than phiền rằng nhà mình quá nhiều gián, chuột. Ai cũng biết chàng mới nuôi mèo, và chàng bị kết tội bởi điều này. Đứa con cưng của chàng đã đe dọa loài gián, loài chuột và để bảo tồn giống nòi chúng phải nương náu xứ người. Lão hàng xóm gõ cửa nhà chàng mỗi ngày, đòi bế So. Chàng đã biết về tiểu sử cắt tiết gà bằng răng của lão nên khéo léo từ chối. Cả khi lão ta vờ vịt mượn chảo, cái chổi, cây búa, cái đinh để công khai vào nhà chàng thì cũng không gặp So. Giống mèo luôn giỏi núp mình khi nhà có khách lạ. 

Hàng sáng, trước cửa nhà chàng vẫn có gián chết. Lâu lâu mới có chuột chết ngoài cửa. Một sáng tỉnh giấc, chàng thấy xác chuột đầu giường. Những cái đầu chuột nát nhừ, bầm dập máu. Trừ những con đã chết hẳn, còn thì khi chàng chạm vào, con vật chợt rú lên. Tiếng than thở của con vật xấu số đánh thức tên đao phủ khỏi giấc mơ màng. Từ một xó, So phóng vút và kết liễu con chuột bằng cú bổ vuốt tóe máu. Nhiều lúc So còn ngoạm đứt cổ con chuột, nhằn nát rồi nhổ ra. Mắt chuột nhìn chàng khẩn xin một giọt xót thương. Chàng sợ những ánh mắt gần kề hấp hối. Thay vì khóc tang cho chuột, chàng ném nó cho So. Chờ khi pháp trường ráo máu, chàng sẽ quay đầu khỏi bức tường. Sau khi liếm vuốt, So bỏ đi còn chàng len lén phi tang thứ chiến lợi phẩm bốc mùi ra khỏi nhà. 

Ngày mưa, So ướt sũng về nhà gặm theo một con chào mào. Dấu chân So ướt nhẹp khắp nhà. Chân bàn, ghế, mặt đệm và Salon nham nhở dấu vuốt mèo. Áo quần chàng chẳng bao giờ sạch hết lông mèo. Nhiều lúc chàng nhằn thấy lông trong miệng. Chàng xúc miệng nhổ, nhổ ra đờm rãi, lông So lẫn máu chân răng. 

Tuổi thơ của chàng, một ấu nhi bầm nát. Trẻ con ra đời từ máu và lớn lên bằng sữa. Cuộc triển lãm tranh ngày nào trưng ra tấm hình đứa trẻ gục đầu trên một đàn bà lõa lồ với bộ ngực bị khoét sâu. Chẳng có giọt sữa từ đầu ti chết. Chàng đã “ồ!” một tiếng rồi cười, và thấy lạnh. Ngày hôm sau, chàng lén lút phóng hỏa đốt phòng triển lãm. Đứng trên cầu thang bộ, chàng vừa châm thuốc, vừa ngắm lửa ăn tranh. Lũ trẻ được giải thoát, về trời tìm bầu vú mẹ. Chỉ Đồng Trinh mới có sữa sạch. Sau đấy, chàng mua một bịch sữa uống và nôn hết. Sữa ngọt vào miệng chàng nôn nao, xối phun mùi cá trợn mắt trên bãi cát. 

Chàng đổi bạn nhanh như đuôi thạch sùng đứt lại mọc. Giấc mơ đời chàng, nguyện ước về một tri âm không nhảy bước của hươu [1]. Chàng trắng tay khi xông xáo tìm lửa ở thế giới bên ngoài. Ai tìm kiếm cuộc đời, sẽ chết nhục ngoài đường cái. Chàng rúc đầu viết như liệu pháp chữa cô đơn. Chữ nghĩa với chàng chỉ là thế. Chẳng có giấc mộng Nobel hay những trở trăn, những dày vò tai hại đến hoang tàn cả mạng sống. Chàng ôm giấc trẻ con và dỗ dành, đợi chờ ngày trứng nở. So đến, chàng bỏ bút. Chàng đã có một đồng hành trong đời. Cậu ấm nhỏ, ông chủ kĩ tính buộc chàng phải hết lòng chiều chuộng. Chăm sóc và nghĩa vụ, giá trị cuộc sống là thế. Tình bạn là thế. 

Lão hàng xóm sau nhiều lần rình rập không thấy So, quyết định hạ thủ đứa em chàng trong bóng tối. Chàng đã thấy cái bẫy chuột trong nhà lão. Miếng thịt rán thơm phức tẩm độc là giá treo cổ quan tham. Mọi tranh cãi bế tắc và vào sọt rác khi lão hàng xóm bảo lão bẫy lũ chuột. Cạm bẫy lão đặt trong nhà mình, đấy là tự do của lão. Từ lúc sắm bẫy, lão thường mở toang cửa sổ. Những cánh cửa toang hoác trong nhà quá tầm lũ trộm và là đường hầm Alice đối với tộc nhà mèo vốn ưa khám phá. “Đừng bao giờ xuống đấy…” Tiếng chàng lặp lại mãi. So nhìn chàng, đôi mắt xanh phản chiếu bóng chàng. Đuôi So ngúc ngoắc. Lời răn về cái chết đi vào tai So rồi mất hút.

So không bao giờ kêu, chỉ phì phò mỗi khi nằm ấm. Tiếng gừ bắt đầu cuộc săn. Mồi là chuột, gián hoặc bất cứ con vật nào bay lọt vào nhà, bao gồm cả loài bướm đen, kí vật của những hồn ma. Chàng ngờ vực So không biết kêu tiếng mèo. Chàng cấu tai, bóp ngón chân So, mong nghe một chữ méo êm dịu. Sau cái lừ mắt nóng giận, So nhe răng và khè chàng bằng tiếng huýt gió của loài rắn. Móng So sắc hơn chàng tưởng. Ngày gặp đầu tiên So đã cứa một đường sâu vào bàn tay chàng. Vết cào thành sẹo, lâu lâu lại toét máu. Bàn tay còn lại của chàng kham đủ việc chưa hề trầy xước nay đã có chiến tích. So trao huân chương chiến công hạng nhất cho chàng, một dấu sẹo chém lòng bàn tay. So trút phẫn nộ bằng việc đập phá. Mọi đồ đạc trong nhà chàng bị So hất đổ, cốc bát vỡ loảng xoảng, đèn vỡ bóng, giấy viết bị bào tan nát. So nhanh, thoắt bên này bên kia. Cái bóng xoay vòng, nhào quanh nhà rồi lịm tắt khi sao chổi xượt qua mái nhà. Chàng không tìm thấy So, màu trong suốt đâu giúp So ẩn thân các xó tối. Nếu trong gene So có hoạt tố của loài ngụy trang, hòa mình vào thiên nhiên chàng sẽ chẳng tìm nổi. Hai ngày So xa chàng. Chàng chẳng mong chờ lời xin lỗi từ cái bụng đói của loài vật nổi danh cao ngạo này. Gọi So, chàng sục sạo khắp nơi với lời hối lỗi thành khẩn. Giọng chàng khàn đi vì chữ “S…”Khuya hôm đấy, chàng tỉnh giấc vì sức nặng trên người. So về với chàng, từ đấy chàng không cấu véo So quá mạnh. 

Trở lại việc cái bẫy của lão hàng xóm, chàng cố nhắc nhở So không được xuống nhà. Phút nhẹ dạ vì cơn đói trước miếng thịt thơm phức sẽ quật ngã So. Một cái chết tức tưởi trong bọt mép và co giật. Đôi mắt xanh xé phanh bóng tối sẽ úa màu, trắng bợt trợn trừng. “Mi sẽ chết thật xấu xí…” Chàng nói lúc So nằm trên người (chỉ lúc này So hiền, chịu nghe chàng nói). Mọi lần luôn vậy và lần này vẫn vậy, So không đáp trả chàng dù bằng một tiếng kêu vụn gãy. Hai ngọn nến xanh ru chàng vào giấc ngủ. Khối màu trong trên người chàng trườn bò, tráo đầu đuôi rồi đứng dậy nghểnh cổ, đôi tai dài vểnh nghe ngóng. 

Nhiều hôm So làm chàng tức ngực, khó thở. Một tảng đá nhỏ nóng rẫy chèn trên ngực, đấy là So hoặc một chiến lợi phẩm của So nếu chàng chợt ngửi thấy mùi xú uế. Đêm tối là lãnh thổ của loài mèo. Chỉ khi mặt trời chết dưới thung lũng, tiềm ẩn trong loài thú lông tinh quái này mới cuộn trào. Trong lúc chàng buộc phải đốt đèn để không mù đường thì So sáng rực như ngọn đăng biển. Loài mèo luồn lách, chiếm hữu vùng tăm tối. Nếu mặt trời rụng xuống cùng các anh em của mình, dòng tộc của So sẽ làm bá chủ. Đã có một thời kỳ con người diệt chủng loài mèo và chuốc lấy Cái Chết Đen [2]. Chàng nghĩ ngợi, viết hỏng trong giấy một thời kỳ đảo ngược, khi loài mèo được rắn dẫn đường trí tuệ và đảo chính, tống loài người vào kiếp nô lệ. 

Chàng luôn khóa hết cửa nẻo. So vẫn lẻn được ra ngoài bằng cách đẩy chốt cửa, húc đầu chui ra. Chỉ cần một lỗ thủng, đủ chui đầu, So sẽ có cách để trườn ra ngoài. Chàng đâu tính đến việc trát kín nóc nhà. Lãnh địa cũ của chuột và là lối ra vào của So. Những cuộc đi hoang, So luôn mang về các vết thương cùng chiến lợi phẩm là xác một con mồi. Lão hàng xóm tức điên lên vì chẳng bẫy được So. Chuột gián dù núp kĩ trong các xó nhà lão, vẫn bị So truy giết. Xác thối hoắc trước cổng và trong nhà lão. Hậm hực, lão ta xộc vào nhà chàng đòi bắt So. Lão vác theo khẩu Ak-47, ngón tay nắm cò súng. Lão ta trút mọi bực tức lên đầu chàng. Bởi lão đã quá già, chàng chẳng trích thượng, riêng chuyện đấm đá thì chàng tuyệt đối không trừ với các nhân vật tưởng tượng trong cõi viết lách. Thời chiến đã gọt đi khuôn mặt người láng giềng già. Chàng thương cho khuôn mặt cháy khét bởi lửa chiến trường. Chiến tranh không có mặt và xóa sổ mọi khuôn mặt dễ dàng như xé giấy. Sau khi nguôi giận, lão ta bỏ về. Không biết do bước hụt hay vấp chân mà lão hàng xóm ngã cầu thang. Trước đấy chàng có nghe tiếng vọng la oai oái. Tiếng rống cụt lủn và được thay bằng tiếng xương đập cầu thang. Trong lúc ngã, ngón tay lão bóp hết cò súng. Nòng hướng về phía chàng. Chẳng có đạn. 

Tối hôm đấy, So đứng cào vuốt trên ngực chàng, còn chàng vuốt ve So cùng sự rách máu lòng bàn tay. 

Cú ngã đau, bầm dập khiến lão già khó chịu hiền đi một thời gian. Khỏe lại, lão ta ít gây sự với chàng, mỗi lần gặp lão chỉ tay vào mặt chàng như gầm rằng “Nu, pogodi!”

Người ở khu lân cận báo thú nuôi của mình bị cắn chết. Chuột hamster, thỏ, mèo hay chó nhà đều chết trên vũng máu. Dấu vuốt, vết răng cắn toác thịt phác ra một con thú thuộc tộc săn mồi thiện chiến họ nhà chó. Nghi vấn về một Sát Ba Tháp được nêu ra và bác bỏ nhanh chóng. Viện thú y xác nhận tên cuồng đồ thuộc bộ mèo. Chân tướng thuộc về mèo rừng và cọp, hai con vật phổ biến nhất vùng Đông Nam Á. Những cuộc săn trong đêm không vang tiếng. Chẳng ai nghe thấy tiếng thú cưng của mình gào rú khi bị tấn công. Các con vật bị vần tả tơi, trên mình nhiều dấu gặm cắn. Nghi án về thú dữ xổng chuồng khỏi rạp xiếc hoặc vườn bách thú. Chàng bảo So phải dè chừng. Mèo ta đứng trên tủ cao nhìn xuống. Dấu lằn trên mình So sâu hơn mọi khi, dường như mỗi ngày vết lằn lại khía sâu như khoanh vùng các múi thịt. Tuần lễ sau, chàng đọc được tin vắn về đàn mèo bị cắn chết. Đều là mèo hoang sống vất vưởng trên mái nhà, nóc các sân thượng, công trình bỏ hoang và trường học hoang phế. Nhiều con mèo được tìm thấy khi giòi loang lổ các vết thương. 

“Con thú điên leo trèo…” Chàng không nghĩ sẽ có lúc hổ leo mái nhà săn mồi. “Linh cẩu, sói, báo hoa mai…Thế còn mèo rừng? Mèo, à…Mèo…” Xác các con vật còn không bị ăn dù thân mình nham nhở vết răng. “Nghĩa là con thú hoặc là hổ, hoặc là mèo rừng này không hề đói…” Loài thú săn mồi vì bản năng ăn, nếu dạ dày không quấy quả, chúa tể thảo nguyên sẵn lòng làm bạn với chuột nhắt. “Săn mồi không để ăn…”Chàng ngập ngừng khi nghĩ đến một Jason. Thế rồi, chàng gọi So.

Dấu lằn hằn rõ, sậm như vệt loang và kéo sợi như vết cháy [3]. So ngồi quay lưng trên bàn viết. Tiếng gặm nhai của So rốp roắc. Chàng thấy So không lớn hơn kể từ lúc chàng nhận nuôi. Cỡ người So vẫn vậy dù nó phàm ăn cả khẩu phần của chàng. Thời gian này So khó bảo hơn khi thường xuyên xới tung nhà chàng. Lông mèo mù mịt giường chiếu, chưa kể nó hư đốn không chịu đi ngoài vào chậu cát. Nước tiểu mèo khai lòm, loang vũng khắp nhà. Hơi mèo gây ho như khói thuốc lá nhiễm độc phổi. So đang ngấu nghiến cái gì đấy. 

Tiếng chàng gọi cùi cụt rồi mất. Bóng đèn chiếu xuống So và chàng không thấy cái bóng mèo dù trên tường hay quét đất. Ngày hôm sau, chàng vẫn nghe ngóng được các tin dữ về một con thú sát hại thú nuôi. Chàng đóng hết cửa, để So không là nạn nhân. 

Tảng sáng, ngửi thấy mùi lạ, chàng tỉnh giấc. So đứng trên mình chàng, miệng gặm một thứ gì đấy. Chàng đẩy So khỏi giường, cố giằng vật nhũn nhão khỏi cái hàm sắc. Đấy là thịt, một sinh vật bằng thịt. Màu hồng, nhũn nhão rất giống với một con thú sơ sinh chưa thay lông. Tối hôm đấy, thời sự đưa tin một bé trai mới đẻ bị gặm mất hạ bộ, hiện trường thấy dấu máu loang. 

Chàng hỏi So về miếng thịt nó tha về. Bốn mắt chạm nhau. Con mắt xanh. Giữa hồ tảo, nhô cao một hòn non bộ đen xỉn nhọ nồi. Cái đầu chàng chôn trong khối non bộ hoặc nham nhở trong hạt nhân đen trong bể Acid. Vết sẹo nơi lòng bàn tay há miệng, máu rỉ ngăn ngắn như nhựa cây. 

Chàng tìm đến bàn viết. Giấy vở trên bàn nham nhở. Chồng sách khai lòm, giấy dính vào nhau. Quỷ tha ma bắt…Chàng ném hết sách, cùng vở. Không trúng So, cũng chẳng trúng ai. 

Lão hàng xóm gõ cửa nhà chàng, thều thào muốn gặp con vật chàng nuôi. “Có đúng mèo không?” Chàng gật, lão hàng xóm đòi nhìn thấy. “Mèo phải không? Đúng mèo chứ? Thứ gì trong nhà cậu nếu không phải mèo…” Lão ta lặp đi lặp lại câu hỏi. “Vào nhà tôi mà tìm con vật ông muốn.” Chàng nói to.

Gần đây lão hàng xóm lành tính đi và luôn đeo trên tay một chuỗi mân côi bằng gỗ thơm. Chàng biết tỏng lão vô thần và không bao giờ học kinh sách. Lão lần tràng hạt ngô nghê như trẻ con nhằn bi ve. 

Lão lẩm bẩm và lê chân vào phòng. Từng hạt tràng được lần chậm rãi. 

Lão hàng xóm khuất dần sau cánh cửa. Cửa khép lại, hờ hững và chỉ một lọn gió mỏng là lột sạch áo xiêm. Tiếng lão quẩn quanh, lặp đi lặp lại và nối dài bằng tiếng hổn hển, những cái vấp chân, dò dẫm và ho sù sụ bởi lông mèo.

Chàng nghĩ ngợi về So. Một con mèo trong vằn vện. Bàn viết tan tác bởi So, giấy bút ngập úng trong mùi Amoniac. Một ngạc nhiên khác từ So là con vật hoàn toàn không có bộ phận sinh dục. Giữa hai cẳng chân chẳng có vật gì trồi ra hoặc hõm vào. Phần đệm lông trong muốt phẳng lì và lần mắt xuống chỉ thấy một lỗ nhỏ xíu đùn ra cả cứt lẫn nước đái. Tai So dài lên và vểnh nhọn bí hiểm. 

Lão hàng xóm nói gì đấy bên trong. Đột ngột lão hú lên, tiếng như Tarzan gọi rừng. Mặt lão đã nham nhở và quỷ ma hơn mọi ma quỷ. 

Lão hàng xóm kể nằm mơ thấy con vật chàng nuôi. Không phải mèo. Chàng nuôi mèo, còn lão không nghĩ chàng nuôi mèo. Con thú nuôi của chàng là mèo, con thú nuôi lão nghĩ chàng nuôi không phải mèo. So… 

So diệt hết gián, chuột cùng mọi loài có cánh bay lạc vào ngôi nhà ngói thuê đổ nát. Hết giặc, không còn gì để săn. Hòa bình là thế. Đột ngột, cánh cửa bật tung. Lão hàng xóm lúc này tóc hóa trắng và trong veo vào không khí. Miệng lão bập lên bập xuống. Tiếng chữ bị niêm kín, chỉ hơi chữ phì phò. Đứng trước cửa phòng mở toang, trước chàng, lão đi lùi. Chuỗi mân côi không còn trên tay lão, lão vẫn lần tay. Không tiếng kinh. Tiếng miệng lão đứt quãng sau một bước chân hụt cầu thang. Người hàng xóm già nói vang tiếng gì đấy, tiếng không rõ chữ, viết ngăn ngắn rồi vuột mất, theo đà rơi cầu thang. Cái gáy xương nện xuống bậc bật nảy lên, “rắc” rồi an phận đổ dồn cùng khối thịt héo quắt queo. Đứng từ bậc cao nhất cầu thang nhìn xuống, chàng thấy lão hàng xóm nằm ngửa nhòm trời. Cái cơ thể cũ rích, loang lổ đủ sẹo lớn nhỏ lẫn dấu đạn cắt ê ẩm khi trở gió im lìm dưới sàn lạnh. Xương thịt lão bắt khớp vào nhau và liền vào đất, hòa tan dưới đấy.

So. Tiếng trối trăn của lão, chàng ngờ thế.

Chàng thấy So. Mèo ta đứng trên xác, cào vuốt như giấu hoặc như đào cái gì đấy.

Chàng không viết được gì. Những chữ cắm xuống mặt giấy nổi gồ và mảnh khảnh lông lá. Bút rỉ nước đái mèo. Bàn viết ướt nhẹp, mọi giấy tờ tan nát. Lòng bàn tay chàng sẹo vẫn là sẹo, cả khi máu không đổ suối thì vẫn là sẹo. Núi lửa cạn nham thạch, ngủ giấc bất tử cũng vẫn là một ngọn núi lửa giận dữ ngàn năm. Chàng gọi So. Chữ va đập trong nhà và xối xuống đường phố trước khi tan tành và vọng ới bởi tiếng một tha nhân nhặt chai, đập chai lấy giấy. So trong suốt và đổ bóng, phủ cánh lớn. Sức nặng trên mình, đấy là So. Nó. Con vật tổ bố lồng ngực…

*

Chính lúc dỡ bỏ bức tường, thông vào trong, người ta tìm thấy nhiều thư từ viết tay. Những thư từ bừa bộn quanh sàn, dính cả trên tường, bám nóc trần. Giường chiếu chỉ giấy thư là giấy thư. Nhiều bức hư hoại không thể đọc được chữ. Cũng trên mỗi trang giấy, bám lại các dị vật màu trong suốt có thể nhìn thấy dưới ánh đèn vàng mỡ hoặc phóng đại trong kính hiển vi. Dị vật được kết luận là lông. Giám định DNA profiling gạch bỏ kết luận về lông. Đấy là tóc.

Tru Sa

————-

 [1] Thơ của Sharon Olds, sáng tác khi bà bị chồng phản bội.

 [2] Cái Chết Đen là tên gọi của một đại dịch xảy ra ở châu Á và châu Âu trong thế kỷ 14 mà đỉnh điểm là ở châu Âu từ năm 1348 đến năm 1350. Nguyên nhân bùng phát một phần do chiến dịch tiêu diệt mèo quy mô lớn khiến sự bùng nổ không kiểm soát của chuột đen.

 [3] Hình ảnh con hổ trong “Trí khôn của ta đây.”