Thơ Đặng Tiến (Thái Nguyên): Xuân Nhật Ngẫu Cảm
XUÂN NHẬT NGẪU CẢM!
[Học theo người xưa cho ra vẻ nghiêm trọng!]
Vẫn biết mùa Xuân rồi sẽ đến
Mà sao vẫn cứ đợi cứ chờ
Mùa đông dài…Sao mà dài thế
Gió ngằn ngặt thổi! Mưa và mưa…
Tháng Chạp! Buồn như là chấu cắn
U ám trời! Đường vắng. Quạnh hiu
Tời bời lá rụng! Cây gầy guộc
Ngẩn ngơ mây nước buồn. Buồn thiu…
Bất ngờ sáng nay trời đổi gió,
Nồm nam phơi phới, rạng bình minh
Ô kìa! Ngoài cổng Xuân đang đến!
Giang tay ta đón! Phút đầu tiên.
Phút đầu tiên! Phồng căng ngực thở
Mơn man, gió mát rượi thịt da
Mầm biếc trên cành he hé mắt
Ngày mai! Ngày mai… Sẽ trổ hoa.
Ta chợt nhớ! Thiếu thời. Ngày Tết,
Trước sân, cha trồng gốc đào phai
Ngằn ngặt rét! Cha ta cũng đợi
Tiết Xuân về mưa phơi phới bay…
Trầm ngâm cha lặng nhìn hoa nở
Một năm lặng lẽ đã trôi qua
Phương nam! Phương nam! Vạn dặm nhớ
Nơi anh ta biền biệt xa nhà.
Tết Mậu Thân! Chất chồng xương trắng!
Anh cả ta! Vĩnh viễn không về
Từ bữa đó Xuân thường đến muộn
Cây đào gầy dần nhạt sắc hoa.
Song thân đã về cùng cát bụi,
Đã mãi lùi xa thủa thiếu thời
Giật mình ta giống cha ngày ấy
Trầm ngâm đợi một sắc xuân vui.
Bầu bạn vơi dần theo năm tháng,
Con lớn khôn lập nghiệp phương xa.
Tháng Chạp lại từng ngày ta đếm,
Bao giờ thì mùa đông sẽ qua.
***
TRÒ CŨ VỀ THĂM
`
Cuối năm, trò cũ về thăm,
Chuyện xưa lại nhắc…Bâng khuâng…Những ngày…
Thầy – Trò, Duyên Nợ cõi đời,
Trả – Vay, Vay – Trả. Phận người chúng ta.
Thủa Trò tuổi nụ, tuổi hoa,
Tất nhiên “nhất quỷ nhì ma…”. Một thời.
Thầy nghiêm! Chẳng mấy khi cười,
Nhưng khi có dịp…tung trời quậy tưng!
Ra trường, trải nắng trải sương,
Muôn màu cõi tục đủ đường nhục vinh!
Ai thông tuệ? Ai vô minh?
Giật mình lại nhớ thầy mình ngày xưa…
Vèo trông năm tháng thoi đưa,
Giật mình thảng thốt gương soi! Giật mình!
Thầy – trò thủa tóc còn xanh,
Giờ gặp lại, tóc đã thành khói mây.
Nào cùng nâng chén vơi đầy,
Seo phì cho bõ những ngày cách xa!
Rượu vô tất sẽ lời ra,
Thật lòng thật dạ. Thầy ta, trò mình.
Bâng khuâng Tết. Ngày cuối năm,
Trời hưng hửng nắng. Gió xuân ấm nồng.
Chúc trò “Mã đáo thành công!”
***
ĐOẢN KHÚC THÁNG HAI
[Người già dạy ta “Tháo cởi oán thù khắc ghi tội ác!]
1.
Tháng Hai!
Mùa Xuân!
Trùng vào tháng Giêng – lich Mặt trăng
Tháng của Tết
Lúc nông nhàn
Người thảnh thơi cùng Đất nghỉ ngơi
Đợi Mưa
Đợi Nắng
Đợi Gió ấm nồng nàn
Hoa nở búp non lộc biếc
Trên cành
Trên khăn
Trên túi
Trên váy
Trên áo
Trên gương mặt bụ bẫm trẻ thơ
Trên gương mặt cần lao rạng ngời sắc hồng men rượu
Tháng Giêng tháng Hai bình yên núi
Bình yên cây
Bình yên suối
Bình yên những nếp nhà quần tụ
Bình yên tiếng gà
Bình yên mõ trâu khua
Bình yên khói lam chiều hòa cùng sương núi
Biên cương một dải xanh mờ…
2.
Bất ngờ chúng đến
Tràn như thác lũ
Đông đặc như mối như kiến
Hùng hổ dữ tợn như lợn rừng chó sói
Những thanh âm từ địa ngục
Những sắc màu chết chóc
Xích xe tăng nghiến nát mặt đường
Kèn xung trận the thé giọng hoạn quan
Tiếng hô hét chói tai mùi kinh kịch
Phá!
Cướp!
Đốt!
Giết!
Hiếp!
Chặt đầu!
Banh xác!
Hơi ngạt!
Giếng sâu!
Hang đá!
Súng phun lửa!
Ngùn ngụt khói lốp ô tô thiêu đốt!
Lựu đạn hơi cay!
Ngựa lừa hôi của!
Giêng, Hai mùa địa ngục
Giêng, Hai mùa chết chóc
Giêng, Hai tan hoang đổ nát điêu linh
Giêng, Hai lặn sâu tâm khảm hãi hùng
Giêng, Hai mặt thật phơi bày…
3.
Giêng, Hai!
Giêng, Hai!
Bà già, em thơ chạy loạn
Mưa phùn, gió bấc, đá sắc, đường trơn
Ngằn ngặt rét
Hun hút những lối mòn
Trùng trùng ác nhân vây bủa
Trùng trùng mắt xanh lét cú diều
Giêng, Hai biên cương xám ngắt
Cây rừng ngơ ngác
Núi trắng khăn tang
Suối nghẹn giọng
Đào mận mơ rũ héo
Mùa lê hoa rụng tơi bời
Hoa chuối rừng chết nghẹn trên cây
Giêng, Hai từ ngày ấy
Ngàn ngàn đám giỗ ngậm ngùi
Khói hương màu oan khốc…
4.
Giêng, Hai!
Chinh chiến lùi xa
Ta trở về
Làng xóm cũ rờn rợn lạnh
Người già chỉ cho ta xem cái cối đá sứt mẻ
Chỉ cho ta nhìn cái cột nhà cháy dở
Chỉ cho ta nhìn những di ảnh sau làn hương khói
Cho ta xem tấm thổ cẩm lưu dấu vệt máu loang
Những chứng tích Giêng, Hai thủa ấy!
Chén rượu Giêng, Hai phảng phất hồn người chết
Người già đưa mời ta mà không nói một lời
Giọt nước mắt trong veo lăn dài trên má
Ta lặng người
Rượu gọi hồn người chết thảm hòa vào máu ta từng giọt
Mặn
Đắng
Cay
Giêng, Hai…
Tiếng vọng từ những suối những thung những khe những rừng những núi
Giêng, Hai…
[Cuộc chiến tranh biên giới tháng 2/1979]
***
BẠN KHÔNG THỂ…
[Gửi bạn hiền TRẦN THANH CẢNH]
Bạn không quên được đâu
Không thể gỡ chúng ra khỏi miền đau kí ức
Miền kí ức bị chà đạp bị dày vò bị lăng mạ đến gần như sỉ nhục
Miền kí ức tê dại miền kí ức bị vấy bùn bị vu hãm hăm he dọa nạt
Bạn không gỡ nổi đâu
Nó sẽ theo bạn đến khi kết cục
Đến khi bạn và tôi hóa thành bụi đất
Bụi đất còn mang theo những nghiệt ngã những trầm uất những tháng ngày này
Bạn không gỡ được đâu
Trái tim bạn
Óc não bạn
Dù đã mệt mỏi nhưng đâu phải là ổ cứng SmartPhone hay Laptop
Khốn khổ trái tim khốn khổ khối óc
Khốn khổ tận cùng…
Chúng dính chặt
Bằng những móng những vuốt
Ác quỷ ác ma ác nhân ác tăng
Nhọn hoắt
Bằng những gương mặt nhà nghề lão luyện
Bằng những diễn ngôn dẫn dụ thống thiết rập rờn đàn bướm tu từ
Bằng uy quyền bằng bạo lực đầu trâu mặt ngựa
Bằng những mánh lới đảo điên
Bằng sự tung hô vội vã nhẹ dạ
Bằng bưng bít quanh co tế nhị và trâng tráo
Bằng những gương mặt già nua cũ nát
Bằng những hớn hở trong cuộc tranh đoạt thắng thua
Bạn làm sao gỡ được
Kí ức buồn thương
Kí ức một thời tan nát
Lòng nhân ái trở thành trò diễn…
Những đêm dài thức trắng
Những ngày dài nhạt nhẽo
Những cuộc gặp gỡ bạn bè trĩu nặng lụy phiền
Những trang sách cũ lạnh giá
Những cuộc dong chơi buồn tênh
Những câu hỏi những ngờ vực âm âm rền rĩ
Bạn không thể
Bạn không thể gỡ
Không bao giờ những tháng năm này
Trắng đêm
Trắng ngày
Màn hình trắng và bàn phím ảo
Những dòng chữ hiện rồi lại xóa
Để mạng cuốn đi
Chứng tích một thời…
Đặng Tiến (Thái Nguyên)