Thơ Linh Văn

Khởi hành

đôi khi 

tôi ước ai đó lẻn vào giấc mơ tôi hằng đêm

để lấy đi một màu hoặc một mùi

ai đó mượn kí ức tôi tạo nên 

bản mô tả của các giác quan

về những nơi tôi chưa từng đến

tôi ước ai đó mượn tay tôi 

chạm lên cái sóng lưng lạnh yên

của những ngày đá xám

mượn tim tôi để thở tiếp những năm

không có trên một cuốn lịch nào 

tôi ước mồ hôi của ai đó

mượn thân thể tôi

làm mưa tháng Mười Hai sục sôi dâng thành bão

một con đường nâu, một ngọn đồi vàng

sỏi dưới chân chúng ta vừa chín tới

và ai đó mượn thời gian của tôi để bước lên 

chuyến xe mù căm thế kỷ

cứ thế trôi xa khỏi quỹ đạo mùa màng

ai đó mượn tên tôi gọi những thứ không tên 

trở về bằng vụn xương khô từ dưới vực gió trắng

tôi ước một tà huy 

ai đó mượn đời tôi 

để biết thế nào là nỗi chết êm như nắng 

và mượn hồn tôi viết câu thơ thứ nhất 

với nhịp đập liên hồi bên trong những tử cung

***

Thương tích

những ngày tôi buộc phải rời khỏi

luôn sống kể cả khi 

tôi đã chết

kể cả khi không còn ai nhắc đến chúng 

những ngày sống bằng ảo tưởng 

về một ngày khác

nơi mọi thứ luôn là bản nháp dở dang:

một bài thơ không cần thiết phải hoàn tất

có thể xé vụn và ném bỏ dễ dàng

“bờ dốc nhỏ

hàng hiên 

chiều xuống chậm

ánh sáng viết tên em trên biển của mùa hè”

những ngày thở cố chấp đầy khó nhọc

dưới lớp vảy đã cứng của một ngày khác

những ngày im lặng thả ngón tay trỏ của mình 

xuyên qua những tầng biển sắc nhọn 

để chạm vào vết thương của một ngày khác

một vũ trụ ngỡ từ lâu đã tắt

bỗng vụt cháy trên đầu lưỡi như một miểng thủy tinh

***

Khoảng cách 

đột nhiên tôi thấy tôi lơ lửng 

phía trên cái huyệt của tuổi thơ

chỗ cha mẹ ngày xưa 

chôn cuống rốn xuống khi tôi mới lọt lòng 

đất không chạm được tôi

nước không chạm được tôi

nắng trời xuyên qua tôi như một mũi dao 

xuyên qua một vết thương trong suốt 

và tiếng khóc đầu tiên mãi mãi 

là tiếng khóc cuối cùng 

tôi-trên-quê-hương-tôi 

sinh ra, chết đi

đâu đó giữa bầu trời và mặt đất

tôi – hồn ma lơ lửng 

nó – xác thịt rã tan:

óc, tim

mắt, miệng

tai nghe, giọng nói

tôi cầu gọi bằng lời của linh hồn 

câm vắng trong vỏ cây 

nó đáp hồi bằng da của thi thể

rợn lạnh hơi đá xám 

dù khoảng cách giữa chúng tôi luôn là một gang tay

vừa vặn một cú chạm

vây quanh cái huyệt ấy

những vạch thời gian trên mặt chiếc đồng hồ:

một đám đông đang chờ một tiếng kẻng 

để thả xuống những vụn đất nhỏ 

không hẳn cho chúng tôi 

rồi bước tiếp trên mặt đất phẳng lì

***

Lời tro

mọi ngả đường cùng dẫn về một chốn ở trong lòng thị trấn

nơi tôi đứng dưới gốc cây khô 

những năm tháng xung quanh vừa rơi vừa bốc cháy

tôi nhắm mắt để thấy một mái rêu 

khua sột soạt sau vòm lá rộng 

và bịt tai để nghe lời hát cũ

sáng lên giọng tháng Giêng bay trong tổng phổ mùa

thời của những viển vông 

và ước nguyện đơn sơ

nhẹ như không khí trong cái chai màu nhiệm

hoặc ánh sáng trên đầu mỗi ngón tay

ngập ngừng chạm vào vết nứt trên một ô kính vỡ

tôi đứng im mặc cho gió thổi

lật những trang đời tôi

có vài đoạn thời gian nói với ta bằng ngôn ngữ trắng 

hãy để tôi ở nơi không còn ai nhìn thấy

dọc đường đi của chú ốc sên

bò rất chậm như thể đang lùi lại

nơi mỗi ngày mặt trời mọc từ đằng Tây

rồi lặn đằng Đông

lá ăn mảnh vườn đêm bằng giọng nói côn trùng 

nơi cây cối đâm chồi xuống các tầng vô định của quá khứ

và bám rễ vào một tương lai đã biết trước từ đầu

đám người xôn xao ở phía bên kia đường

phải chăng họ đã chết trước khi là những đứa trẻ mà tôi từng quen biết?

giờ đây họ đang bồn chồn bước 

trong lễ hội của những sai lầm và những hoài nghi

tôi bước qua mọi ngả đường khác nhau 

ở trong lòng thị trấn

tất cả dẫn về cùng một chốn 

nơi tôi có thể đặt thị trấn ở trong lòng tôi xuống 

vừa đủ một bàn tay

thị trấn nhỏ như một lời nguyện nhỏ

một tiếng chuông ngân, một khúc kinh cầu

những năm tháng xung quanh vừa bốc cháy vừa rơi

chúng là tro bụi của bài thơ đã tắt

là những chữ không cách gì đọc lại

cũng không cách gì còn có thể viết thêm

chúng dạy cho tôi biết thế nào 

là thầm yêu người khác:

thế giới bắt đầu khi ta tập đánh vần bằng vết sẹo trên da

***

Tôi đã đến chân trời

để thấy một chân trời khác: một bãi cát

dẫn đến biển của những điều đã mất

tôi ngồi xuống như mảnh ván mục dạt vào lề một trang sách

ngắm chữ nối chữ trôi vào xoáy nước sâu hoắm ở giữa

nơi hàng thế kỷ lần lượt sụp đổ và sụp đổ

chỉ để dò tìm cái đáy phi lý của thời gian

hãy nhìn tôi bằng đôi mắt bầy sứa

bơi qua một cái chai trong suốt khổng lồ

và hãy kể lại với ánh sáng

về sự vắng mặt bí ẩn của cái bóng dưới chân

biển đã làm đầy tôi bằng những mất mát

nhiều như cách những mất mát đã làm đầy tôi 

bằng những vụn pha lê găm trên lưng biển: những con thuyền 

chở những năm băng qua tôi như băng qua một phế tích 

chúng đang trong một hải trình bí mật

tìm đến phép lạ của vô tri và quên lãng

cánh hải âu mang hình thập giá 

với tiếng kêu thốt ra là tên của ai đó 

đã lưu đày như mây trên trời và rong rêu trong biển

vừa nhìn thấy tôi

bằng cái tên ấy, tôi gọi

thứ tôi ngỡ đã quên từ trước lúc bắt đầu

trong buổi chiều nay khi biển vừa nổi bão

Linh Văn