Thơ Nguyễn Viện
CUỐN SÁCH TÔI BỎ QUÊN
1.
Không chờ đợi điều gì, tôi tự sắp đặt sinh mệnh mình. nhưng không thể sắp đặt tình yêu em.
Bầy ong đã bay đi. tiếng hú của đêm dội vào giấc ngủ. tôi mộng du vào thế giới.
Dường như em cũng không thật.
Trên ngọn đồi ấy, đôi giày cao cổ và chiếc áo măng tô màu xám đầy bụi. em bảo không hôn được đâu. tôi luồn tay vào váy.
Nỗi buồn như đám mây. cơn điên như ngọn gió. tình yêu như mù sương. không chờ đợi.
Cuốn sách tôi bỏ quên bên hồ. chưa kịp đọc.
2.
Mà thôi. cơn mưa đã làm chúng ta ướt. trong góc phố ấy, nụ hôn mùi café ấm. cuốn sách bị bỏ quên. chúng ta viết một câu chuyện khác.
Mùa hè nổi loạn. vết thương của đêm vẫn chảy máu. chúng ta ôm nhau luân hồi.
Chúng ta ôm nhau chết.
Rồi nắng làm chúng ta khô xác. vết thương để lại trên mặt hồ.
Những con cá nhảy vội. lời phân ưu của đá sỏi lắng chìm. chúng ta có một câu chuyện khác.
Tình yêu là cái chết của sự sống. bởi thế, cả tình yêu và sự chết đều thật. chúng ta hôn nhau như sóng. chúng ta yêu nhau như mưa dầm. chúng ta tàn úa như cây cỏ.
Thế thôi. hoang đàng màu vĩnh cửu.
Chúng ta ôm lấy nỗi đau như hiện sinh nụ cười.
3.
Em đã im lặng rất lâu. như thể lãng quên. như thể chưa hề yêu. cho dù bầy ong đã quay về làm tổ.
Trên ngọn đồi ấy, nơi anh đã ôm em lần đầu. giấc mơ gieo hạt.
Câu chuyện của chúng ta được kể từ bữa ăn trong một nhà hàng Pháp. món ức vịt sốt tiêu đen lạ miệng. ly rượu vang uống chung. những tình khúc cũ của Sylvie Vartan nhí nhảnh.
Mùi lạnh làm anh ngây ngất. cơn mưa hoang mang trên đường về. những ngọn đèn vàng vọt chết cóng. em còn nhớ không.
Trên ngọn đồi, con chó nhỏ của em quấn quít. tiếng của những ngôi sao thầm thì. em còn nhớ không. anh đã ôm em để từ biệt.
Em im lặng từ đêm ấy.
Những mùa mưa trôi qua. đất ẩm ướt. bầy ong đã quay về làm tổ. nhưng giấc mơ anh gieo hạt năm xưa không nẩy mầm.
Trong ký ức của anh, cánh tay em xanh mướt.
4.
Rồi cũng đến lúc phải từ biệt chính mình. tôi nằm xuống bãi cỏ bên hồ. bầu trời đêm vắng lặng.
Vòng tay em đã buông.
Không nói gì. câu chuyện bị bỏ dở. cho dù chiếc bật lửa trong tay em đôi khi vẫn cháy lên. những điếu thuốc bị quăng đi. chưa kịp tàn một nỗi nhớ.
Tôi chìm sâu.
Em bỏ đi. không nói gì. cô độc như em. lạnh giá như em.
Đàn kiến bò qua tôi. thế giới cũng mơ hồ như đêm. tro tàn của điếu thuốc sẽ bay đi và câu chuyện của chúng ta sẽ khép lại, dư âm của nó chỉ là một hồi ức buồn bã bất chợt trong ngụm café sáng.
3/5/2024
***
ĐÊM TÔI RỰC RỠ
1.
Đưa em vào đêm. mưa ấp ủ. mầm mộng tôi vun trồng nẩy lộc. em thanh khiết như sen. tôi trần tục như bùn. đêm vẫn thơm.
Ôm em như đêm. ôm em như mưa.
Đêm tôi rực rỡ. mưa tôi dầm dề. em chứa chan.
Em bảo sự vắng mặt của con người là một cảnh giới hạnh phúc. đêm xóa nhòa tôi và đêm phục dựng tôi, một con người khác.
Tôi đã ôm em như không còn nữa.
Tôi cắn vào cơn mơ như cắn bờ vai em. rất đêm, sao em không khóc?
Bởi chúng ta biết cuộc sống con người chẳng bao giờ hạnh phúc. chúng ta im lặng. chúng ta chờ đợi và lừa dối nhau niềm hy vọng.
2.
Đưa em vào mưa. tôi mờ mịt tăm tối.
Ngọn nến đã tắt từ bao giờ. con mèo nhắm mắt dưới gầm bàn. ngoài kia, tường vi ngái ngủ. tôi nói sự hững hờ là một cảnh giới thoát tục.
Đã không còn nữa tiếng em gọi từ góc bếp. mùi bánh nướng và café buổi sáng nhạt nhòa.
Đã không còn nữa lời rao bánh chưng bánh giầy đi qua phố. tiếng kèn đám ma làm vỡ mật các linh hồn.
Đưa em vào tan loãng. tôi nói với cơn mưa, không có gì trước và sau một tình yêu. chúng ta luôn lãng quên như chúng ta đã từng nhớ.
3.
Đêm rực rỡ. tôi hoang phí giấc mơ vào xa lạ. mùa sao thủy nghịch hành, con chim bay lạc đã mỏi cánh bên hồ.
Không còn tiếng nỉ non của côn trùng và những con thiêu thân đã chết.
Cứ gọi tôi là đêm. cứ gọi tôi trong đêm.
Một ngày tôi bỏ xác trên bãi hoang. gió chạy không dấu chân. những con còng biển rối rít làm gì.
Đừng hoang vu nữa được không, gió cát?
Nguyễn Viện
11/5/2024