Truyện ngắn Tru Sa: Con Ngõ Vắng

Tranh Phạm Ánh

Chuyến xe cuối cùng trong ngày đã về bến đỗ. Ngoài đường chẳng còn xe. Người vắng, mọi ô cửa đều được khóa lại như một lẽ dĩ nhiên khi đêm xuống. V rút bao diêm, đánh xòe một que rồi thổi tắt. Trăng lên thật cao. Con trăng chưa đầy, chỉ lấp ló ít lâu liền bị thổi vào mây đen. V đi thêm vài bước thì đứng lại. Đôi phút chỉnh lại quai ba lô, nâng gọng kính, V đi tiếp. Nhiều cửa sổ để ngỏ nhưng cũng chẳng có đèn.

   “Đi đâu?” Tiếng một gã trung niên mặc áo cộc nằm trên chiếc Honda.

   “Không.”  V nói quá chậm, gã xe ôm đã cách V mười mấy bước chân. 

     Ngọn đèn cao áp lờ đờ như ngái ngủ nhưng ánh sáng vẫn đủ để V không vấp ngã. Những bước chân ngắn, thật chậm, lâu lâu V đứng lại rồi đi tiếp, đi thêm mấy bước, V lấy hộp diêm, nhìn một lúc lâu, nhét lại vào túi. Đoạn đường kia rồi, hơn chục mét là vào đến ngõ. Quán ăn khuya ế khách, chủ quán không buồn ới gọi, vài chiếc xe còn lác đác dưới vỉa hè. Một đôi tình nhân dựng xe vào góc khuất và đang cố quên hết mọi sự bằng những cái âu yếm. V vào trong ngõ. Đã có người chào đón V. Chỉ bằng một cái xua tay, V đã đoạn tuyệt với kẻ lạ mặt. Hắn vào với ông chủ của mình nơi quầy phở. Phía trong ngõ, sâu thêm hai mươi tám bước chân mới là nơi của V. Một quán trà nhỏ, bàn ghế kê sát tường. Quán trà mở đến gần sáng, V chẳng lo không có chỗ nghỉ chân.

     Một cốc trà nóng, thật loãng, đĩa hướng dương và nửa gói kẹo dồi, khẩu phần của V chỉ như thế. Người chủ quán già luôn gật gù khi có khách. Gật gù khi ai đấy gọi thêm trà, đồ ăn và cũng gật gù khi tính tiền và tiễn khách ra về.

   “Khi nào ông dọn hàng thì gọi cháu.”

   “Ừ.”

     V gục xuống mặt bàn và cất ngay tiếng ngáy.

   “Thế là đã có người đến ngủ.”

   “Mấy giờ rồi.”

   “Đã khuya, và người ta ngủ kìa.”

   “Thì thế, nhưng này, mấy giờ rồi thế…”

*

Đất Hà thành. Chật, nhiều nhà cửa, quá tải người và luôn thiếu giường nghỉ. V không thường ở Hà Nội. V ghét mùi hoa sữa, thấy dị ứng với toán người chen chúc mua kem, áo quần thanh lý, điểm ăn thử, xây thêm nhà và kể lể gia cảnh…Chỗ của V là quán trà trong ngõ. Nhiều năm nay V là khách quen của quán. V không thường đến theo ngày hoặc theo tuần. Chỉ bất chợt V lỡ xe ở Hà Nội và tìm đến quán trà.

   “Cậu nhóc đấy ư?” – V nói như vậy.

     Tên nhóc mà V gọi lại trạc mười hai, mười ba, mặt mũi hiền lành, luôn mặc áo kẻ xọc xanh, quần ngố. Thằng nhóc thường dắt theo một con chó nhỏ. Con chó hơi gầy, mõm nó dài hơn so với mọi giống chó cỏ, mũi xỉn đen, lông hơi hung và nếu đôi mắt nó sắc hơn một chút, tai dài, nhọn thêm một chút, thì không khó để nghĩ đây là một con sói lai. Thằng nhóc giữ con chó lại bằng một sợi dây xích buộc cổ.

   “Chú lại đến.” – Thằng nhóc toét cười.

   “Ăn bánh không?” – V nói và thằng bé không từ chối.

     Trong ngoài quán bắt đầu có thêm khách, toàn người quen với ông chủ, lúc họ cười nói, gọi thuốc lá lẻ rồi xin khất, ghi sổ gọi ông chủ là bố V biết ngay nhóm người này là sinh viên.

   “Mày học lớp mấy.”

   “Cháu chịu.”

   “Mày không đi học à.”

   “Có, à không…Có, mà không…”

   “Ờ.”

     Que diêm đánh lửa. V châm một điếu thuốc nhưng không hút, chẳng ngậm vào miệng, chờ đến phút cao hứng để rít. Sau nhiều lần ngủ chực mỗi lần vãng lai nơi đây, ông chủ quán già không còn phàn nàn. Quán trà này là nhà riêng. Quán hướng ra ngõ, có ba bộ bàn ghế kê sát tường. Phía trong cũng có bàn ghế và luôn đông khách vì có quạt, Wifi cùng ít báo cũ. Buồng trong là nhà riêng, luôn hé rèm. V không tường tận về sinh hoạt phía trong. V ngồi ngoài, chếch cửa ra vào một chút. V vẫn nghe những âm thanh đi lạc phía ngoài. Tiếng trò chuyện, cốc vỡ, hoặc ai đấy cười sằng sặc khi bị chọc lét. Ngày hôm nay V đến sớm. V chào ông chủ, và ông ta chào đáp V bằng cái gật gù. Quá nhiều trà cho một ngày thứ hai bận rộn. Con ngõ này bao nhiêu mét, bao nhiêu nhà và bao nhiêu hàng quán. Không dễ để đếm ra nếu chỉ ngồi một chỗ. V nhìn ra các khúc quanh trong ngõ rồi rời mắt về cốc trà đang bỏ dở. Sau nhiều tiếng ghi bài ở lớp học thêm, mấy tên học sinh chịu làm khách quán trà. Chúng gọi nước ngọt, hướng dương và mào đầu câu chuyện bằng cách mở điện thoại. Chỗ ngồi của V thật kín đáo và không mấy sạch sẽ vì dưới chân là một miệng cống.

   “Đồ uống của các cháu.”

   “Cháu xin.”

   “Tính tiền.”

     Sau một cuộc điện thoại, V gọi thêm trà. Ngồi thôi, nhấm nháp chút trà. Phía trong đang có một cuộc trò chuyện ồn ào. Không phải mấy đứa sinh viên vì đây là tiếng người lớn. V rút bao diêm, đánh lửa rồi nhìn que gỗ cháy. Ba lô đã sờn rách gần hết. Quai ba lô vẫn chắc chắn có thể ních dăm viên gạch. Bàn bên kia đã vãn khách. Ông chủ dọn cốc. Những cái gật gù. Một người có lẽ là quen với ông chủ tạt ngang quán. Người đấy giơ tay chào, hỏi rằng bán được không. Ông chủ gật gù, và lại gật gù.

   “Thế là cũng sắp trưa.”- V nói.

   “Sắp phải đóng cửa rồi.” – Ông chủ đáp.

   “Năm giờ chiều phải không ông? Cháu đặt trước chỗ này.”

   “Ờ.”

     V lấy diêm, đốt một que. Lần này V châm thuốc.

     Chiếc xe chưa vào bến đỗ đã vội phóng đi. Cửa xe không mở nổi vì quá nhiều người. Điểm dừng xe buýt còn sẵn chỗ nhưng chẳng ai ngồi. Họ đứng cạnh V và nhìn ra cuối đường. Một chiếc xe khác sẽ đón họ đi. Những câu hỏi về giờ giấc và thời tiết. Một bà cụ mang theo tay nải nhắc về đứa con từng đi lính và được lập mộ nơi đảo xa. Thuốc lá hết mất rồi. Diêm còn ít lắm, phải chừa dùng. V nâng gọng kính, mở điện thoại. Tin nhắn từ tổng đài, dịch vụ và những cuộc gọi nhỡ. 

   V cười nói thật tươi. Mấy mẩu chuyện cười V đọc từ tờ báo cũ khi ngồi quán trà giờ có chỗ để kể. Người đầu bên kia hỏi về số giấy tờ gì đấy. Có thể là giấy nợ, biên lai, hồ sơ hoặc bản thảo sách…Cuộc gọi một lần nữa khiến V không thể lên xe. Mấy người cùng chờ xe với V khi nãy đi hết cả. Nhiều người khác tới bến, và cùng chờ xe.

   “Tao đang ở ga Hàng Cỏ.”

   “Tao không ở Hà Nội.”

   “Thế nhé…”

     Một chiếc xe bus nữa đến. Xe trống, V không lên.

   “Đi xe bao nhiêu…” – Có người hỏi V.

   “Không phải xe này…” – V đáp lại.

*

Cái quẩy dài xé làm đôi. V một khúc, thằng nhóc một khúc. Nó không ăn ngay và nói rằng sẽ cho con Pit. Con Pit, đấy là tên con chó nó vẫn dắt theo. Ngày hôm nay nó không dắt con chó. Mặc quần đùi, áo phông kẻ xanh, nó ngồi bệt dưới đất. V không mời ghế nó. Thằng nhóc mặt rất hiền, môi hơi trề và thường gặm móng tay. Theo lời mấy người khách quen có nhà ở đây thì thằng nhóc nhà ở cuối ngõ.

   “Chú đợi ai.”

   “Chẳng ai cả.”

   “Nhìn chú buồn thế.”

   “Tao không buồn.”

   “Nhà chú chỗ nào.”

   “Ở xa.”

   “Còn nhà mày.”

   “Cũng ở xa.”

     Nó cười hềnh hệch, văng cả nước bọt. Rồi nó đi. Một lát sau V thấy nó dắt con Pit. Con Pit nhìn V vẫy đuôi, nó vẫn nhớ V từng cho ăn. Con mắt màu hạt đỗ trông buồn bã. Nó ư ử vài tiếng rồi chạy, sợi dây xích ở cổ khiến nó không chạy được xa. Nó đi theo thằng nhóc, một vòng quanh ngõ.

     Gọng kính trễ xuống sống mũi. V gỡ ra. Mắt kính lắm bụi. Một bà bán hàng rong đạp xe qua con ngõ. Trong tủ kính mờ bụi là bỏng ngô, quẩy rán, bánh mỳ ngọt. Mỗi ngày ở đây luôn có người bán hàng rong đi vào. Tiếng rao cách quãng. Đến tối khuya vẫn văng vẳng. Điện thoại reo. V nghe máy, trò chuyện, hẹn hò lại rồi tắt máy. Hết trà. Thuốc lá cũng cháy hết vì không kịp hút.

     V rút điếu thuốc khác. Diêm hết. V vào trong quán mua thêm diêm.

     V không mua được diêm, chỉ có bật lửa. “Không còn lấy một que thì cô bé chẳng gặp được bà mình.” V nói, rồi trầm ngâm nhìn cái vỏ diêm rỗng nằm lăn lóc trên bàn thanh toán.

   “Có bật lửa đấy. Đằng nào chả châm được thuốc.”

   “Cần xin lửa không.”

   “Hút thế cũng đủ.”-V nói và gọi một cốc trà nóng, loãng như mọi khi.

     Ông chủ gật gù. “Sẽ có trà, sẽ có trà….”

     Xe bus ở Hà thành thiếu gì. Năm phút sẽ có một chiếc đến trạm đỗ, chậm hơn thì mười lăm phút. Nửa tiếng là dành cho những điểm đỗ quá nhiều xe dừng. V đến đây không bằng xe bus. Hẳn rồi. Chuyến xe bus V ngồi lâu nhất, đi xa nhất là về phố Nỉ. Đến bến xe sẽ dừng và V phải xuống. Xe khách thường mở sẵn cửa để đón bất cứ ai. Muốn đi tàu thì phải mua vé trước. Mười ngày trước, trong một trận mưa lớn V đã lỡ xe. Bởi kính ướt nhèm cùng áo quần nên V không nhìn được gì, không dám tùy tiện sang đường. Ba lô ngấm mưa nặng hơn. Con ngõ không có cửa sắt nên V vào được. Không thấy rõ trăng vì mây quá dày. Gió hất mưa phủ nhòe kính mắt. 

     Quán trà còn hé cửa nhưng không có khách. Đứng ngoài cửa một lúc, V mạnh dạn gõ cửa. Sau đấy cửa được mở rộng cả cánh.

   “Ướt hết hả.” – Ông chủ nói.

   “Vâng.”

   “Vào đi.”

     Ông chủ hỏi V uống gì. V gọi trà nóng. Ông chủ nói rằng trà chưa có và chỉ có nước gừng tươi. V gật đầu, hắt hơi vài cái. Ngoài hè không có ghế vì mưa ngày một lớn. Sau khi lau mắt kính bằng vải ghi-đô, V nhìn rõ hơn. Tường bên ngoài đã cũ. Nhiều mảng tường tróc dần. Hình vẽ, rồi mấy địa chỉ khoan cắt bê tông, giấy tìm người ở ghép, quảng cáo lớp gia sư…Cũng bong đi nhiều phần. Nhiều chiếc lá bị cuốn vào trận mưa. Chiếc còn phất phơ, chiếc nằm dính trên mặt tường, chiếc bay vào trong nhà. Nước cống ộc lên cùng trận mưa. 

     Ông chủ vào nhà trong một lúc rồi đi ra – “Mặc vào đi.” – Một bộ quần áo nỉ. Vai áo sờn hết chỉ nhưng vẫn tốt hơn diện áo ướt. V vào buồng vệ sinh để thay quần áo. Ông chủ đóng cửa ngoài. “Cần gì cứ lấy. Sáng mai thanh toán một thể, tao đi ngủ.” V gật gù, ông chủ cũng gật gù rồi vào buồng trong. Tiếng chốt cửa, liền theo đấy là mấy tiếng loảng xoảng của xích khóa. Một lúc lâu, V nghe thấy tiếng ngáy của ông chủ. V uống hết trà gừng, tìm một bao diêm, đánh vài que, thổi tắt rồi gục xuống bàn.

     Chuyến xe sáng ngày hôm sau bỏ bến. V kẹt lại ở trạm xe bus. Có xe khách vẫy. V Lắc đầu, V đi sang phố bên cạnh. Đằng trước lại có một điểm dừng xe. Chín người đang đợi xe. Thêm V là vừa vặn mười.

   “Đi đâu?”

     Một tay gầy, đen nhẻm, đội mũ bảo hiểm trùm đầu hỏi V.

     V lắc. Một bà cụ sang đường không nhìn đèn đỏ và bị taxi húc văng một đoạn. Bà cụ không thấy dậy. Tay lái xe bị chặn lại vì tiếng tuýt còi từ phía xa. Chỉnh lại quai ba lô, V lẩn khỏi dòng người hình quả trứng. V nhớ là trước đấy bà cụ đã không thấy xe. Tay lái xe cũng không thấy bà cụ. Đèn xe còn sáng rực và chưa kịp xi nhan. Khi họ nhìn rõ nhau thì đã thành chuyện.

   “Có gì bên kia?”

   “Tai nạn xe?”

   “Chết không?”

   “Chịu thôi.”

   “Mình đi.”

     V mở bao diêm, lấy một que. V quẹt lửa, gió thổi tắt mất. Mùi diêm sinh. Que diêm đốt hỏng V vẫn giữ trên tay, lúc sau thì rơi mất đâu.

*

Những ngày nắng chẳng mấy ai gọi trà nóng. Khi ấy người ta cần thêm một hai viên đá. Kẹo lạc, hướng dương vẫn được ưu tiên nhưng ít hơn. Trên mặt bàn luôn thấy dấu nước đọng, nhiều vụn bánh hay vỏ rác chưa kịp dọn. V luôn ngồi ngoài như một thói quen, một đặc quyền của riêng V với quán nước. Chỗ V ngồi có mái che nhưng vẫn bị mưa hắt. Chẳng một lần V chịu rời đi ngồi chỗ khác. Nếu chỗ quen này đã có người ngồi, V sẽ đi đâu đấy một lúc rồi quay trở lại. Quán mở đến năm giờ sáng mới đóng cửa. V có đến vào tầm khuya thì chỉ được ngồi trong. Quán có thêm ai đấy bán phụ thì V sẽ được ngồi thâu đêm phía ngoài. “À có.” – “Từng có đấy thôi.” – Lâu lâu về trước ông chủ có người bán phụ. Một cô gái nhỏ tuổi hơn V. Theo cách nói chuyện thì là cháu họ hàng xa của ông chủ. Quán mở cả ngày, cô bé và ông chủ thay phiên bán hàng. V được ngồi ngoài đến tận sáng. Sương xuống, cô hỏi V muốn vào trong không, V nói không. Rồi cô hỏi sao V không về nhà, V nói bị trễ xe. Cô gái dọn cốc V và mang ra một cốc trà khác, ấm hơn và đầy hơn. Hai miếng bánh nướng, bánh dẻo mang kèm với trà. V hỏi và cô gái nói hôm nay là trung thu. V không chối. Cô vào nhà, còn V lấy bánh ăn. Hôm đấy rằm thật nhưng chỗ ngồi này từ lâu đã khó thấy rõ trăng rồi. Nhiều nhà cao tầng và dây điện lắm. Chưa đến một tuần và V không còn thấy cô gái nhỏ nữa. Một chuyến tàu khuya về chốn hoa phượng đỏ và thế là chẳng thể ngồi chỗ quen trọn cả ngày, cũng chẳng còn bánh trung thu.

     Ông chủ ho nhiều quá. Tiếng ho vang cả ra ngoài này. Chiều muộn. Nhiều xe máy, xe đạp đi cả vào ngõ. V ngồi dịch sát trong tường để tránh xe va vào. 

   “Chào chú.”

     Thằng nhóc lại đi qua. Bẵng ít lâu nó cao hơn, không áo phông, quần cộc. Thằng nhóc diện áo xanh trắng quần bò. Đầu tóc nó được chải chuốt gọn gàng, V ngửi thấy mùi gel vuốt tóc của Pháp. Con Pit cũng lớn, màu lông hung hình như nhạt đi nhiều. V không nuôi chó nên không rõ liệu loài chó có thay màu lông khi lớn lên không. Giờ đây hàm răng con Pit đã mọc hết, nhọn, sắc và lởm chởm. Một cú đợp là coi như xong.

   “Hôm nay không có bánh.”

   “Sao chú hay ở đây thế.”

   “Tao là khách, đến uống trà.”

   “Buổi tối, lúc khuya khuya cháu cũng thấy chú.”

   “Quán còn mở.”

   “Chú không về nhà à.”

     Con Pit vùng ra, thằng bé phải nắm chặt lại sợi dây xích rồi kéo lại. Đuôi nó không vẫy nữa. Con Pit nhìn ra phía ngoài ngõ. Chân nó tê dại lắm rồi và cần được chạy nhảy. Thắng nhóc mắng con Pit. Nó im, chỉ gừ khẽ. V hớp một miếng trà.  

   “Hay chú đợi ai.”

   “Tao đợi xe.”     

   “Cháu đi đây.”

     Thằng nhóc giơ tay chào. V vẫy tay. Con Pit chạy vài bước rồi chợt đứng yên. Nó ngoái nhìn V và vẫy đuôi. Lúc thằng nhóc kéo dây xích và mắng một tiếng, nó gừ lại nhưng rồi cũng đi theo thằng bé.

     V dựa ra sau tường. V. thấy đói nhưng chẳng muốn ăn. Dưới chân V nhiều xác diêm. Cơn gió lạ không khử hết mùi diêm và thuốc lá trên người V. Ông chủ quán bưng trà ra cho khách, cái đầu gật gù. Mấy người trong ngõ đi qua đi lại. Một người dừng lại quán hỏi mua thuốc lá. Người kia vẫn đi tiếp. Hai người có quen nhau không hay chỉ thuận đường.

   “Lâu lắm mới lại thấy mày.” – Ai đấy nói. Có phải nói về V.

   “Tao ngồi cùng được không?”

   “Xin lỗi, chỗ có người.”

   “Ai?”

     V rút diêm, đánh lửa, không châm thuốc mà nhìn mảnh lửa cháy lụi dần đi.

  “Trời âm u. Lạnh nữa. Mưa đến nơi rồi.”

     Ngồi thêm một lúc. V đứng dậy tính tiền. Ra ngoài con ngõ, nhiều xe cộ còn đi lại. Xe khách không thấy nữa. Chỉ có xe bus còn chạy. Ở cuối đường, ba chiếc xe bus nối nhau chạy về bến. V đi khỏi điểm dừng này. V vẫy một taxi, rồi lại thôi.

*

Hàng rào sắt được kéo xong thì tàu chạy. Một đường ray dài nằm giữa các con phố. Vài chục chiếc xe nhấp nhô ở hai bên ray tàu. Đường xá nhiều lá rơi. Gió chỉ thoang thoảng, chẳng đủ để lay các quả chuông trong hiệu bán chuông gió. Vỏ sữa, bim bim và tờ rơi có ở mọi nẻo đường. V. nén một hơi sâu rồi thở từ từ. Số tin nhắn không còn nhiều. Một ít mở, một ít chưa mở. Tin dịch vụ, nhắn tin nhầm hay thông báo từ tổng đài? V tìm một số rồi bấm gọi. Một giây đợi kết nối, V tắt máy.

   “Ai nhỉ?”-V lẩm bẩm. “Ái chà…Điên mất thôi…”

     Ngã ba đường. Nhiều xe. Mấy tay xe máy lao ngược chiều. Phía kia là một toán xe đang đợi đèn xanh. Xe rác dừng bên vệ đường, không thấy người quét rác đâu. Nhiều tiếng còi inh ỏi tranh nhau quyền đi trước. Khói xe sặc sụa. V thấy một kẻ đang thất thểu đi lên cầu thang bộ. Hắn mang theo điếu cầy. Leo lên thành cầu, kẻ lạ châm điếu. Một hơi khói thật dài phun khỏi miệng. Sắp hết đèn đỏ. Mọi cỗ xe chuẩn bị phóng đi.

     Sắp hết ngày mà chẳng thấy một bóng xe chịu cho V quá giang. Chưa mua được vé thì đành phải đi thôi. Chuyến xe nào sẽ thừa chỗ để V ngồi lên và về… Đi hai bước, dừng lại rồi đi ngược về sau đúng hai bước. Ngó trái, phải, nhìn bên kia đường, V lặng yên nâng gọng kính cao lên sống mũi. Chợt V nhìn lên các biển số nhà. Vừa nhìn thế vừa bước đi theo đường ngang. Nhà số năm, số chín, quán bún riêu bên cạnh…V rút thuốc. Một điếu thuốc sẽ giúp V tỉnh táo hơn. Điện thoại reo, một cuộc gọi đến.

   “Mày phải không?”

   “Là tao, cũng lâu quá nhỉ?”

   “Đến chỗ tao đi.”

   “Có gì gấp.”

   “Tao đang muốn tự tử đây.”

   “Mày sẽ không tự tử.”

   “Tại sao?”

   “Mày còn gọi cho tao.”

   “Đến chỗ tao, được chứ…”

   “Tao không biết…Tao còn chờ xe…”

     Máy tắt phụt đi. V không mở lại máy được. “Hết pin rồi.” – V nói –“Cũng chả có sạc…”- V lại nói. Cuộc gọi kết thúc rồi. Thế cũng được. V ngậm điếu thuốc, rồi nhấm một hơi sâu. Không có thuốc. V nhổ phì ra. Đúng là nào phải thuốc, chỉ là một que diêm.

     Đèn cao áp bị vỡ hoặc cháy thì phải. V không thấy ánh đèn. Hôm nay trăng sáng. Bầu trời thoáng đãng, chẳng có lấy một mảnh mây đen. Ánh trăng mở đèn cho V. Đi mười mét nữa, V vào đến ngõ. Loanh quanh rồi dừng ở quán trà nhỏ. Gió lồng lộng, ngõ mát hẳn.

     Bàn ghế vẫn chỏng chơ. Trăng rọi xuống. Không có mảnh rác nào dưới chân. Nhìn quanh thấy nhiều ô cửa mở toang, hoặc mở một cánh. Không có ai bên cửa sổ, đèn còn sáng.

     V vào trong quán, gọi trà và hướng dương. V đang rất đói nên gọi thêm gói bánh. Ông chủ nhìn V, khẽ gật. Bên trong quán cũng trống, V không có ý ngồi trong.

     V mở bao diêm, đánh lấy một que. Châm một điếu thuốc? Thôi. Bụng V cồn cào rồi, sẽ đắng miệng lắm. Mải nghĩ, lửa gặm hết que, chấm đến ngón tay V.

   “Của mày đây.” – Ông chủ ra, bưng theo khay. – “Hôm nay mày ngồi đây đến sáng cũng được.”

     V xé vỏ bánh, cắn một miếng nhỏ. Sau đấy V nhấp một ngụm trà. Thật không rõ có phải loại trà mọi khi không. Đúng thật trà này rất loãng, nhưng thật thơm. Nuốt một ngụm trà thôi thấy người dễ chịu hẳn. Vị thơm tỏa quanh cuống họng, quện cả vào lưỡi, ngay đến mỗi chiếc răng cũng thấm hương trà. Hút một điếu thuốc ngon lúc này thì tuyệt thú. Một chút gió lúc này cũng làm V ngây dại. Trăng vẫn bị lấp vì cây cối, dây điện và các tầng nhà cao nhưng có bóng trăng. Chỉ chút sáng nhỏ, với ngụm trà lạ này đã quá đủ để say.

     Uống hết trà, V gọi thêm cốc nữa để kết thúc nửa miếng bánh. Trong lúc đợi trà, V lau lại mắt kính bằng miếng khăn bông mang theo. Trời tối hơn, trăng nhô cao dần, đường ngõ sáng.

   “Chúc ông…” – Tiếng ai đây từ bên trong. Mấy con chữ đứt đoạn từ đây. Những chữ sau cụt ngủn hoặc bị gặm mất bởi một tiếng khác. Rồi sau đó cả tiếng cụng ly nữa. V trầm ngâm để nhớ về tiếng mình vừa nghe được. Chưa thấy một chữ nào khớp thì từ bên kia ngõ một toán người đi đến. Đều là khách đến uống trà.

   “Chào bác, có phải ngày mai bác về nhà con trai…”

   “Thế mà không bảo trước để tôi chúc mừng sớm hơn.”

   “Thôi, tôi về đây. Tôi chúc ông đoàn tụ.”

   “Con ông giàu thế mà mãi bây giờ mới chịu về với nó. Khỉ gió, chẳng bù cho tôi…”

     Cốc trà V gọi không thấy nữa. Bên trong quán, người ra, người vào, có người đến chưa kịp mua gì lại đi về. V đưa cốc lên miệng, rồi lại đặt xuống bàn. V mở diêm, quẹt lấy một cây. Diêm quẹt hỏng, gẫy làm đôi. Quẹt thêm, lại gãy. Lần nữa, vẫn gãy. V ngồi thêm một lúc rồi vào gửi tiền. 

     Bên trong ồn quá. Người này nhìn người kia. Một số cặp mắt chăm chú vào chiếc Laptop đặt trên đùi. Đứng ở quầy thanh toán, cái đầu ông chủ cứ gật gù.       

   “Ngồi thêm một lúc đi.” – Ông chủ nói.

   “Trà hôm nay ngon lắm ông ạ.”

   “Mày đi luôn sao?”

   “Ông cũng sắp đi!”

   “Ừ. Người đàn bà đấy bỏ đi rồi nên tao phải ở cạnh nó.”

   “Sao ông buồn thế?”

   “Tại mặt mày không vui.”

   “Phải đi thôi.”- V lặng im một lúc. “Trà hôm nay ngon, thật sự đấy…” 

     V nhìn ông chủ và cười. Ông chủ gật gù, V cũng gật gù. Nhìn ông chủ buồn hơn.

   “Mạnh giỏi nhé, con trai.” – Tiếng ông chủ, V nghe thấy khi ra đến cửa. Lần này V nghe rõ hết câu dù trong quán ồn hơn vì có người mở nhạc từ Laptop. Đi được một đoạn, V nghĩ lại về cái tên của ông chủ. Câu hỏi được khoanh trống. Chưa một lần V hỏi tên ông chủ. Còn ông chủ thì nhớ tên V. Con trai, cái tên đẹp đấy chứ.

     Điểm xe bus chẳng thấy ai đứng đợi. Chiếc xe bus đi qua, mở cửa chừng vài giây rồi khép lại và phóng đi. Sờ lên vai, không thấy quai ba lô. V ngoái lại cuối đường, nơi con ngõ. “Có gì đâu chứ…”

   “Đi đâu?” – Một xe khách đỗ trước V. Cửa mở toang.

     V lặng im.

   “Đi đâu? Giá phải chăng.”  

     V vẫn đứng đó, vẫn lặng im.

   “Đồ điên!” 

     Cửa đóng sập, xe nhấn ga, rồi chẳng thấy gì ngoài một đoạn khói mỏng vẩn lại phía sau.

     V đứng một lúc lâu rồi gật gù cái đầu. Lục túi một lúc, V tìm thấy bao diêm. V mở bao, tìm một que rồi đánh lửa. Ngọn lửa bật xòe ra. V nhìn ánh lửa một lúc.

   “Sang đường cái đã…”

Tru Sa