Phất phơ thân phận. Thơ Lãng Thanh

PHẤT PHƠ THÂN PHẬN Lạc loài lầm lỡ còn say Đời đày đọa                 đời cay đắng lòng Rịt ràng bó buộc vào trong Phất phơ thân phận                                 phập phồng tháng năm Rằng tình ra rít tự tâm Dãi dầu va quệt vẫn thầm thiết tha Vấn vương quấn quít đến là Trở trăn mộng mị tình ta võ vàng Hồn mình mê muội mang mang  Nỗi niềm chi…

Đọc thêm

Giọt lệ ca dao. Thơ Phạm Hồng Ân, Quảng Tánh Trần Cầm, Cao Vị Khanh, Hoàng Xuân Sơn

GIỌT LỆ CA DAO *tôi về nhặt sợi tóc rơi  trên lưng áo đã một thời chấm vai. Về thăm sông buổi chiều nước lớn mưa đầu năm ướt trời cuối năm trái tim tôi mịt mờ khói cuộn ký ức ai dậy mùi hương trầm. Bìa làng em đầy bông điên điển thơm bàn tay xới đất quê tôi ngọn gió bấc lùa chim bay liệng tóc…

Đọc thêm

Em đừng thức dù ngày mai. Thơ Trần Tiến Dũng

Lời giới thiệu của Nguyễn Hưng Quốc Trong thơ Việt Nam, nhất là từ đầu thế kỷ 18, với Chinh phụ ngâm khúc của Đặng Trần Côn trở đi, hình ảnh người phụ nữ xuất hiện trong thơ thật nhiều. Hầu hết đều đẹp. Đẹp và buồn. Buồn nhất chắc chắn là thân phận của Thuý Kiều với 15 năm lưu lạc, hết sa vào động điếm này…

Đọc thêm

Vết nứt chậu sành. Thơ Thy An, Quảng Tánh Trần Cầm, Hoàng Xuân Sơn

VẾT NỨT CHẬU SÀNH  qua khe hở cánh cửa mục chút ánh sáng từ thiên hà vô tận đêm tình tự cùng trăng thời gian trải dài như nhung lụa vết nứt trên chậu sành và da người cảm hứng lạ giác quan lên tiếng những thì thầm của thơ sông núi hát ca theo buổi sáng ly cà phê im lặng     nhỏ từng giọt buồn không cần…

Đọc thêm

Sài Gòn mưa tháng Năm. Thơ Phạm Hồng Ân, Cao Vị Khanh, Nguyễn Vĩnh Long

QUÀ TẾT (Tặng Đinh Ngọc Sơn và các bạn thân thương) Một buổi sáng nhận quà từ Núi Trời bỗng xanh thắm sắc đầu xuân Ngụm cà phê thầm thì mừng tuổi Hương trà bay thơm ngát Việt Nam. Một buổi trưa nhận quà từ Sông Tình tôi trôi theo ngọn sóng lòng Dòng mật ngọt tuôn vào lưỡi đắng Cuốn thơ tôi chảy khắp đại dương. Tôi…

Đọc thêm

Con tôi không giết người. Thơ Nguyễn Hàn Chung

Con tôi không giết người Con tôi không giết người. Con tôi không giết người. Con tôi không giết người. Sao các ông các bà đành đoạn giết con tôi Con các ông các bà không giết người mà chết thế mạng cho con của người nào đó  các ông bà có kêu thấu trời xanh không?             có kêu thấu trời xanh không?                  kêu thấu trời xanh không?…

Đọc thêm

Phút giây. Thơ Hoàng Xuân Sơn

P H Ú T G I Â Y Tôi rịn xuống em từ trườngĐời thu hút cả âm dương bốn mùaMà rồi sóng dạt vi lôLi ti hạt bỏng còn xô biển tìnhCó nhauRất đỗi thình lìnhTừ khe áo gióLung linh núi đồiLà mộc hương đẫm ngàn khơiAi biết cành mục trên trời vụt bayKhi em trực tuyến ban ngàyThì muôn dấu mộngBuồn lay lắt hìnhĐêmVệt nhớMột tàng…

Đọc thêm

Cao Vị Khanh: Làm thơ thời chiến

Năm 72, Việt Cộng đánh lớn, lệnh đôn quân. Học trò giữa năm đệ nhị đệ nhứt quá tuổi ấn định được gọi trình diện Trại nhập ngũ số 4. Mấy đứa con trai mặt mũi non choẹt, thằng dửng dưng, đứa mếu máo cùng ông thầy trẻ chênh lệch nhau chừng vài tuổi kéo nhau ra quán bày tiệc bồ đào. Rượu vào lời ra. Và thơ…

Đọc thêm

Quanh giấc mơ. Thơ Thy An, Quảng Tánh Trần Cầm

Quanh giấc mơ ngôn ngữ lảng vảng quanh giấc mơ mùa đông từ giã khu vườn bình yên phố nhỏ bình thường với những suy nghĩ không mới lạ và bình thản nhìn đoàn người đa đoan  hàng cây im lặng bàn ăn liên hoan đã tàn mùi thịt rượu vương vấn theo những dục vọng nhỏ bé trên khung cửa giọt mưa lăn thật êm người đàn…

Đọc thêm

Nguyễn Nguyên: Tô Thùy Yên – Thanh Tâm Tuyền – Du Tử Lê: Thơ tự sống, thi nhân tự lớn

Cám ơn trang mạng Thi viện đã cho tôi cơ hội đọc khoảng 600 bài thơ của Tô Thùy Yên – Thanh Tâm Tuyền và Du Tử Lê trong cùng một thời điểm, cùng một tâm trạng 50 năm sau ngày Tổ quốc hình chữ S liền một dải. Đó là những nhà thơ nổi trội nhất của nền thơ miền Nam trước 1975 và thơ hải ngoại…

Đọc thêm

Tóc rơi tờ lịch cũ. Thơ Ngu Yên

Tóc rơi tờ lịch cũ Sớm đó, cha xé tờ lịch, biết hôm qua vừa hết. Chưa biết đời mỏi mệt khi hồn treo cổ nhìn qua song tù. Tờ lịch xé để trên đầu tủ, cơn gió thổi qua, bay lên la đà diễn nghĩa Xuân Thu. Từ đó, tờ đó, ngày đó không bao giờ trở lại. Tờ lịch cũ đáng giá bao nhiêu? Sao lòng…

Đọc thêm

Thơ Tháng Tư: Cao Vị Khanh, Huỳnh Liễu Ngạn

CHIỀU THÁNG TƯ VỀ QUA SÔNG CỔ CHIÊN Gió quậy tư bề sóng nhọn hoắcThuyền quay như lá cuối mùa rơiNgười qua sông muộn tay ghìm chặtVực trống chìm sâu đến rã rời Nước chảy hung hăng lở sạt bờTưởng ngàn vó ngựa sải qua mauNgười về từ cõi đầy xương sọLòng bể trăm chiều miểng cứa đau Nước vẫn tuôn tuôn, sầu cuộn cuộnNgó lục bình trôi…

Đọc thêm

Cho một chiều tháng Tư. Thơ Trần Hoàng Phố

Cho một chiều tháng Tư trời nóng như đổ lửaTôi ngồi nhìn bóng tôi đổ xuống từ biTrên chiều dài xanh bóng thời gian năm mươi nămbuồn vui khắc đau đớn lên đá hạnh phúcthất vọng thắp rồi thổi tắt ngọn lửa trong tim  hy vọngTôi uống một ly rượu vang đỏ hoàng hôn đời ngườiĐể thấy men say hư khôngtắt thởtrong đôi mắt biếc giấc mộng tháng…

Đọc thêm

Thơ Tháng Tư: Nguyễn Tấn Cứ, Nguyễn Vĩnh Long, Nguyễn Hoàn Nguyên

REQUIEM MÙA HẠ  Mùa hạ cuốn anh đi cuốn em đi Mùa hạ cuốn bùng theo mùa hạ Cuốn chúng ta vào những bụi mù Cuộn chúng ta những lòng thù hận  Cuốn vào chổ ngồi hoang vu trơ khấc Ướt đặc mồ hôi tháng Tư không gió Không có một giọt mưa nào rơi Không một bóng cây nào che chở Mùa hạ của những ngày chối…

Đọc thêm

Inrasara: Thơ dân tộc thiểu số Việt Nam, từ bản sắc đến cá tính sáng tạo

Tiểu luận “Vài suy nghĩ về Thơ dân tộc thiểu số trên hành trình hội nhập”[1], Nguyễn Kiến Thọ viết: “… thơ dân tộc thiểu số  đang đứng trước nguy cơ mất dần bản sắc [2], cũng có nghĩa là đang trên một hành trình tự huỷ diệt. Tác giả kê ba “nguy cơ” hàng đầu “được nhiều người” nhắc tới: Đội ngũ không còn nhiều người thông thạo tiếng…

Đọc thêm

 Không cần di tản. Thơ Ngu Yên

50 năm kỷ niệm tháng 4, 1975 Với bạn bè, những tâm tình còn tiếc một thời. Sống vong nhà mỗi năm mỗi kỷ niệm: 30 tháng 4. Mỗi 10 năm kỷ niệm mòn dần. 50 năm sau, kỷ niệm còn lại cây đinh rỉ sét Treo lung lay, nặng quá,  cũ quá, bản đồ miền nam. Sống ở Mỹ, tự nguyện, cảm giác bất đắc dĩ tự…

Đọc thêm

Uyên Nguyên: Thức dậy đi nào gỗ đá ơi…

Không phải ai cũng có thể “về” được. Có người tưởng đã về rồi mà vẫn lưu lạc. Có người nằm dưới đất lạnh mà vẫn chưa được gọi là đã khuất. Và có kẻ trở về giữa tiếng hò reo mà lòng chỉ nghe tiếng cỏ than rì rào như nỗi thẹn thùng vĩ đại của lịch sử. Bấy giờ trở về không phải là bước chân…

Đọc thêm

Nguyễn Đức Tùng: Thơ ở ngoài đất nước

Sau nhiều năm không ngó ngàng tới văn chương, tôi đọc bài thơ đầu trên bờ vịnh Songkhla, dưới ngọn đèn dầu. Ngoài xa, mặt biển đêm đen, im lìm như mặt nạ của cơn cuồng nộ. Mười bốn ngày lênh đênh trên sóng, bốn lần cướp biển, hai tháng trên một giàn khoan dầu Anh quốc. Trong dãy nhà nhỏ dựng bằng tôn và gỗ ván ép,…

Đọc thêm

 Lê Minh Hiền: Thơ tháng Tư

THÁNG TƯ ĐEN & CƠN MỘNG DU ĐỎ Tháng Tưtháng Tư đenlâu rồimù khơimấy ai còn buồnnước trôi qua cầubiển xanh mây trắng50 năm… 50 năm…đã phai màutháng Tư đã qua mùa khổ nạntháng Tư trở về bốn mùatháng Tư vàng… nắngtháng Tư hiềnnhư con gáitháng tư nắng hườm chín tớinắng như emtháng tư mưa xa hạ đâu đây. Bên emnăm ngón tay khẽ thứcnhẹ vuốt tóc dàinhẹ…

Đọc thêm

Tô Phở Việt Nam. Thơ Ngu Yên

Lời bình của nhà thơ Thận Nhiên:  Tô Phở Việt Nam là một bài thơ lặng lẽ mà day dứt, như một lời mặc niệm nhẹ nhàng dành cho những người đã phải rời xa đất nước, và cho một Việt Nam chỉ còn lại trong ký ức và trong tô phở nóng. Tô phở ở đây không đơn giản là món ăn — nó là một biểu…

Đọc thêm

Có khi. Thơ Hoàng Xuân Sơn

CÓ KHI  [bài nói lắp] cột cổ nhồng lôi về những con hà ăn sâu những thần đồng mọt nước cơ chế một đoàn tầu cóc chết đầy ngoài mương nghẽn đường sông ra bể rác. rác khắp phố phường hạt bụi nằm khóc kể có khi những lâu đài động phất phơ hàng mã có trăm vạn di hài bám cài chưa rệu rã có khi giọng…

Đọc thêm

Tam tấu Inrasara

Tam tấu. THI CA & THI SỸ 1. THI SỸ Có người thơ tấp tểnh đi buôn lận lưng ít nắng quê làm vốn đi, cứ đi phiêu giạt đất trần  chân sạn, buồn đầy, hai tay trắng Hai mươi năm trở lại xóm thôn cũ tiếng bò trưa, vầng trăng muộn mới điệu cười, lạ nhịp sống Hốt nhiên chàng úp mặt khóc oà. 2. TRỞ VỀ…

Đọc thêm

Tháng Tư và Tôi. Thơ Trần Mộng Tú

Có tiếng ai gõ cửaTôi xoay mình với đêmHình như tháng Tư gọiTháng Tư đợi ngoài thềm Ngập ngừng mở cánh cửaĐón tháng Tư vào nhàTháng Tư tràn mắt lệCả hai cùng khóc òa Giũ chiếc áo đêm thẳngNghẹn ngào nhìn tháng TưCả hai cùng vuốt mặtLau nước mắt cho nhau Cứ ngồi yên như thếCăn nhà sao mênh môngChiếc ghế sao mà rộngMình sao bé vô cùng…

Đọc thêm

Uyên Nguyên: Trung Dũng Kqđ, Kẻ Khai “Giải Bùa Thiêng Yểm” Tháng Tư…

Cho những câu thơ ngắn tháng Tư – của Trung Dũng Kqđ… THÁNG TƯNHỮNG CÂU NGẮN 1.Ba tao đã thắng ba màyBây giờ bại trận cả mày lẫn taoĐạn bom, gươm súng thủa nàoVẫn còn mắc kẹt trong bao tử mình. 2.Năm 75 chị mất chồngTháng tư nghe tiếng pháo bông khóc oà 3.Cái ngày mày giải phóng taoMẹ tao lạc mất biết bao con mình 4.Từ ngày…

Đọc thêm

Tháng Tư. Những khúc hậu chiến xa vời. Thơ Trung Dũng Kqđ

THÁNG TƯNHỮNG KHÚC HẬU CHIẾN XA VỜI 1. CÁI BÓNG ĐÊM QUA Đêm qua tôi đã mời cái bóng một điếu thuốcCái bóng buồn thiu dừng lại chỗ tôi nằmCái bóng hỏi thăm đường về với mẹCái bóng xa nhà đã hơn 45 năm Cái bóng bảo không dám về đơn vịVì đã tiêu khi đụng trận lần đầuCái bóng sợ như rất nhiều bóng khácNát thần hồn…

Đọc thêm

Cuộc đời luôn là những đợi mong. Thơ Thy An, Phạm Hồng Ân

Cuộc đời luôn là những đợi mong hãy đi vào khu vườn hoang dã bằng bước chân khoan dung nhất nhẹ như hơi thở buổi sáng mỉm cười với lá hiền ngoan  mở quyển tiểu thuyết trần ai chứa đầy không gian kỳ bí và những hộp sắt hình tròn mộng mị kể lể cổ tích nhân tình dưới mái hiên thủ thỉ trăm điều và em không…

Đọc thêm

Chuyện của 3 người lính. Thơ Đào Như

NGƯỜI CHIẾN BINH VỀ THĂM NHÀ  Cuộc chiến vừa tàn Sau ba mươi năm Người chiến binh về thăm nhà Nói đi anh Sao anh đứng lặng yên như núi Cà Đú? (*) Ngôi nhà xưa như ngôi mộ cổ Cột kèo nghiêng đổ Mái ngói âm dương cỏ mọc rêu xanh Có những đêm mưa thật sâu Có những đêm đen vô cùng Đi ngang qua căn…

Đọc thêm

Thơ Thy An, Trần Yên Hòa, Niệm Từ

Sáo, sên, trăng, sách  lặng lẽ như con sáo đen  trên cỏ xanh hiếm hoi  soi mói cuộc đời nhảy tưng theo năm tháng im lìm như con sên xám dưới tảng đá xanh bốn mùa nhẫn nhục chui rúc với kỷ niệm đoạn đành hững hờ như mảnh trăng vuốt ve đồi núi một chút tình nhú lên réo gọi rồi ẩn hiện muôn trùng lặng yên…

Đọc thêm

Cõi vong tình. Thơ Cao Vị Khanh

CÕI VONG TÌNH  Em có biết cõi vong tình rất lạ hồn xanh xao mộng nở trắng ưu phiền. Ta quay quắt một đời trai hãn mã ngại ngùng nghe cố sự kể niềm riêng. Ta đã khóc khi miếu đường bốc cháy lửa phần thư đốt nám mặt kinh thành. Ai cố giấu chút hương thời tuổi dại ủ vườn xưa chờ sống lại mầm xanh. Ta…

Đọc thêm

Trên chiếc bóng ngày. Thơ Trần Hoàng Phố, Hoàng Xuân Sơn

TRÊN CHIẾC BÓNG NGÀY Trên những họa tiết tháng ba Tôi vẽ một chiếc lá non dịu dàng Giấc mơ ngủ trong nách lộc xuân Tôi gieo những chiếc hạt mơ mộng Bầu trời rơi đầy tiếng chim Mùa hoa cải vàng ven sông Nở đầy hồn tôi  những cánh bướm vàng Trên chiếc bóng ngày Bầu trời hồn tôi bay  đầy những bông khói mây Nỗi nhớ…

Đọc thêm

Nguyễn Đức Tùng: Nghệ thuật kể chuyện trong thơ

Chúng ta kể chuyện để làm gì? Chúng ta kể chuyện để mua vui trong chốc lát, quên đi sự đau khổ nơi trần thế, đi tìm suối nguồn ẩn mật kia và sau đó tìm cách trở lại. Chúng ta kể chuyện để phục hồi những gì đã mất, đã bị đánh cắp, đã bị ngọn lửa hận thù chiến tranh thiêu rụi. Chúng ta kể chuyện…

Đọc thêm