Trần Trung Đạo: Khói thuốc bay như mây trời phiêu bạt

Một ngày 23 năm trước, anh em chúng tôi có một sinh hoạt chung ở Dallas, Texas. Sáng sớm, khi bước xuống hành lang khách sạn chợt thấy Anh đang ngồi bên ngoài phì phà điếu thuốc lào. Không biết Anh mang theo hay làm sao có nhưng ống thuốc lào rất đẹp. Thấy tôi Anh dừng lại nhưng tôi đưa tay cản “Anh cứ hút tự nhiên…

Đọc thêm

Cao Vị Khanh: Tháng Năm ở Cali

Khi tôi tới Cali lần này, mùa xuân đang hồi diễm lệ. Con đường One-O-One (gọi theo người ở đây) ngược lên hướng bắc chạy vắt qua những đồi cỏ mượt, leo qua những đoạn đèo loáng thoáng sương mù như thứ hơi thở váng vất của tình nhân đánh thức nhau buổi sớm. Cảnh vật lãng đãng màu tranh thủy mặc. Người qua đó lòng cũng nhẹ…

Đọc thêm

Trần Thị Nguyệt Mai: Tưởng nhớ nhà văn Trần Hoài Thư!

Tưởng nhớ nhà văn Trần Hoài Thư (16/12/1942-27/5/2024) một năm anh rời cõi tạm Tin anh Trần Hoài Thư mất đã được nhà thơ Phạm Cao Hoàng thông báo cùng bạn bè đúng một tháng sau ngày chị Nguyễn Ngọc Yến, người vợ dấu yêu của anh ra đi (27-4-2024), vào sáng ngày thứ Hai 27-5-2024 cũng là ngày lễ Chiến sĩ trận vong (Memorial Day) của Hoa…

Đọc thêm

Vũ Hoàng Thư: Cơn mưa Xuân

Cơn mưa cuối mùa đổ xuống, hiếm hoi như tự bao giờ. Có thể gọi mưa xuân, thức dậy những mầm khô đang đợi? Những lọn trắng, lọn xám và đen bay mãi xuống cuối chân trời. Và người đợi, khô thèm từng giọt nước. Phía dưới chân trời là cõi đợi. Mây dâng mù lượng nước hay em vời lộng cõi nhớ hư hao? Quê hương. Thần…

Đọc thêm

Uyên Nguyên: Giáo sư Đoàn Viết Hoạt đã ra đi…

R.I.P… Từng là một trong những gương mặt tiêu biểu trong giai đoạn hào sảng nhưng cũng nhiều sóng gió của Viện Đại Học Vạn Hạnh — biểu tượng cho một nền giáo dục khai phóng mang tinh thần Phật giáo giữa lòng miền Nam Việt Nam, Giáo sư Đoàn Viết Hoạt không riêng đứng trong hàng ngũ học giả, mà còn là người dám đặt câu hỏi…

Đọc thêm

Cao Vị Khanh: Hường nhan

Má mang con trong bụng chạy giặc từ quận về làng khi Tây trở lại, cuối năm 46. Xe cộ tàu bè gì cũng bị tịch thâu hết, cả đến mấy chiếc ghe xuồng ọp ẹp cũng bị xung công. Ba thì bị bắt cùng với bạn trang lứa đâu ngay từ tiếng súng hù dọa đầu tiên. Thân đã gầy như mai lại bụng mang dạ chửa,…

Đọc thêm

Trần Mộng Tú: Lời cám ơn riêng

Cuối năm 1976, tôi lập gia đình được ba tháng, theo chồng từ nam California về nhà cha mẹ chồng ăn mừng lễ Giáng Sinh, cũng là dịp để cha mẹ chồng tôi giới thiệu cô dâu mới với làng xóm của hai cụ. Một cô con dâu Việt Nam, không phải chỉ là điều ngạc nhiên cho làng xóm mà còn cho cả dòng họ bên chồng…

Đọc thêm

Tiểu Lục Thần Phong: Má ơi!

Trong tôi vang vọng tiếng kêu “Má ơi!” của một đứa trẻ lên ba, Thật sự tôi cũng mãi là một đứa trẻ của má. Tôi vẫn là một đứa trẻ chưa hề lớn bao giờ, dù cho tuổi đời đã chồng chất đến bạc đầu. Má hồn nhiên nói: “Đã làm xét nghiệm đủ loại, nội soi, chụp X ray, chụp CT cắt lớp…mà bác sỹ vẫn…

Đọc thêm

Trần Trung Đạo: “NGOẠI”

Trong cuộc đời đầy biến cố tôi đã trải qua, có nhiều điều đáng quên và nhiều điều đáng nhớ, nhiều điều rủi ro và nhiều điều may mắn. Theo thời gian và tuổi tác những điều đáng quên lần lượt được quên đi và còn lại là những điều đáng nhớ. Mọi vết thương trên thân thể hay trong tâm hồn cuối cùng cũng lành lặn và…

Đọc thêm

Phạm Hòa Hiệp: Khi Không Nơi Nào Là “Nhà”

Cuối tuần rồi cô bạn ở New Zealand, nơi tôi đang sinh sống kể chuyện cô con gái tuổi teen: khi cả nhà háo hức về lại Huế thăm quê hương, cô con gái buột miệng, “Huế là thành phố của bố mẹ, không phải của con. Mà Hamilton cũng không phải thành phố của con!”  Câu nói như nhát dao nhỏ, khẽ thôi mà sâu. Một lời…

Đọc thêm

Nguyễn Trần Diệu Hương: Một lần nhìn lại

Năm thứ nhất sau khi VNCH bị bức tử  Thành phố trở nên xa lạ ngay trong mắt lũ con nít. Cùng là tiếng Việt, nhưng tiếng Việt của người từ Bắc vô Nam xa lạ, từ ngữ lạ lùng với người miền Nam. Chẳng hạn “đăng ký” (dùng để chỉ việc ghi danh, ghi tên), tĩnh từ ghép “hồ hởi phấn khởi” (nghĩa là hào hứng). Trật…

Đọc thêm

Trần Mộng Tú: Tuổi trẻ, Tình yêu và Chiến tranh

 (Ghi lại quãng đường 50 năm di tản) Mỗi con người là một đốm lửa nhỏ nhoi, đốt hân hoan và cháy thống khổ. Cha mẹ, anh em ruột thịt, bạn rất thân có yêu thương mình tới đâu cũng không bao giờ thấu hiểu tận cùng cái đốm lửa đó cháy và tàn như thế nào của mỗi phận người. Hạnh phúc và bất hạnh của mỗi…

Đọc thêm

 Phạm Tín An Ninh: 50 năm – còn đó nỗi buồn

Ngày 24.2.2025 tại Đại Hội Đồng Liên Hiệp Quốc, Hoa Kỳ đã quay lưng trước đồng minh NATO cùng hầu hết các quốc gia thuộc thế giới tự do, chính thức đứng về phía Nga, Iran, Bắc Hàn, và những nước thân Cộng sản, bỏ phiếu chống lại nghị quyêt lên án Nga gây chiến tranh xâm lược Ukraine, nhân dịp thế giới kỷ niệm 3 năm ngày…

Đọc thêm

Lê Chiều Giang: Sài Gòn. Sài Gòn.

“…Tôi đi. Không thấy phố  Không thấy nhà  Chỉ thấy mưa sa trên màu cờ đỏ…”    Trần Dần  Khi vừa đến tuổi mơ màng biết thích thơ văn, tôi đọc bài thơ xưa này, chỉ lan man hình dung ra những lá cờ đỏ bay bay trong mưa lạnh dịu dàng với gió chiều không còn thơ mộng nữa của Hà Nội. Hà Nội, thành phố mà tôi…

Đọc thêm

Song Vũ: Tháng Tư năm ấy

Những ngày tháng sau hiệp định Paris năm 1972 ở các đơn vị tác chiến là khoảng thời gian dở khóc dở cười. Cuộc chiến vẫn còn nguyên nếu không muốn nói còn tàn khốc hơn trước nhưng mang giả danh hòa bình thay cho chính danh xưng chiến tranh trước đó. Những thương thảo giữa các phái đoàn bốn bên VNCH/ Hoa Kỳ/ Cộng sản Bắc Việt/…

Đọc thêm

Trần Tiến Dũng: 50 năm những người ở lại Sài Gòn

Bà con Việt Kiều từng sống ở Sài Gòn có dịp trở lại thủ đô VNCH, hẳn là dạo phố từ nơi chốn họ rời đi nửa thế kỷ trước, họ sẽ tự hỏi phải chăng đô thị này hầu hết cảnh quan không còn thân thuộc nữa? Cảm giác mình là người tự xa lạ, lạc lõng, bị quên lãng hay cảm giác bị lấy mất, cướp…

Đọc thêm

Đặng Mai Lan: Sài Gòn còn mãi tuổi xuân

Năm mươi năm trước, tôi hai mươi tuổi. Cho đến bây giờ tôi vẫn là cô gái đôi mươi. Tôi chỉ nhận ra mình đã già khi nhìn thấy một tấm hình, đọc một câu nói của ai đó từ một bản tin được chia sẻ trên mạng xã hội. Ví dụ như chuyện một bà lão bảy mươi đi lạc, hay cụ bà tuổi sáu mươi vẫn…

Đọc thêm

Cao Vị Khanh: “Có tin vui giữa giờ tuyệt vọng”, còn có bao giờ?

-Nhạc sĩ Trầm Tử Thiêng viết ca khúc “Có tin vui giữa giờ tuyệt vọng” vào tháng 8/1996, thời điểm người Việt tha hương cùng nhau đóng góp, xây dựng Làng Việt Nam trên đất Philippines cho những đồng bào kém may mắn hơn, dù đã thoát khỏi Việt Nam đến Philippines nhưng không thể đi định cư tại quốc gia thứ ba- 21 năm sau cơn đột tử…

Đọc thêm

Phan Thanh Tâm: Dòng đời đưa đẩy

Là người Mỹ gốc Việt đến xứ cờ Hoa ngày 2 tháng 9 năm1976 cho đến nay gần nửa thế kỷ, tôi vẫn ăn uống theo lối Việt Nam. Cơm với cá như mạ vớí con. Mắm muối, dưa rau là món ưa thích hằng ngày. Họa hoằn lắm tôi mới vô các tiệm bán các thức ăn mau, gọn, nhẹ như pizza, hamburger, sandwich, khoai chiên, gà…

Đọc thêm

Nguyễn Văn Tuấn: Tháng Tư hồi tưởng: ‘Những ngày xưa thân ái’

Mỗi năm, cứ tới tháng Tư là tôi muốn viết về ký ức thời xưa, thời mà giới trẻ ngày nay ít biết tới.  Năm nay, đánh dấu nửa thế kỷ kể từ khi những ‘thuyền nhân’ như tôi đặt chân định cư nơi đất Úc và các nước phương Tây. Tôi ngoảnh nhìn chặng đường đầy sóng gió đã qua. Tôi sanh ra trong một gia đình…

Đọc thêm

Song Thao: Đọc “Tưởng Niệm Khánh Trường”

Tuần này tôi đi tiễn một anh bạn đồng tuế vừa nằm xuống. Gọi là đồng tuế nhưng anh nhỉnh hơn tôi một tuổi. Thấy anh nằm thảnh thơi, bạn bè mừng cho anh. Mừng vì anh chỉ bị cảm có một tuần rồi nhẹ nhàng ra đi. Đi như vậy là phúc. Mấy ông bạn già ai cũng khen vậy. Cái chết hình như thân cận với…

Đọc thêm

Trần Lệ Bình: Nhân dịp 50 năm 30-4-75

Cả nước Việt Nam đang háo hức chuẩn bi đón mừng ngày lễ lớn đó, tôi cũng rất mừng vì tôi thuộc về bên ‘có một triệu người vui’. Nhưng tôi vẫn muốn nói lên cảm nghĩ thật lòng, dù có khi sẽ bị ném đá. Theo sự hiểu biết thiển cận của tôi, hai chữ “giải phóng” có nghĩa là, được giải thoát khỏi một sự gì hoặc…

Đọc thêm

Lê Học Lãnh Vân: Sài Gòn và giấc mộng hòa giải năm mươi năm

Những ngày này năm mươi năm xưa, dưới tàn phượng đỏ hoa trước sân Khoa học đại học đường giữa Sài Gòn, tôi lắng nghe lời chị bạn học con vị trung tá Việt Nam Cộng Hoà. Vân vê tà áo tím, tiếng chị thì thầm như gió lùa qua tàn phượng… “Ba tôi nói năm xưa bỏ Hà Nội vô Sài Gòn dù sao cũng còn trong…

Đọc thêm

Nguyễn Gia Việt: Sài Gòn ơi! ta đứt ruột yêu thương!

Khi bảy tuổi, vì có dấu hiệu cận thị nên tôi đã về Sài Gòn, lúc này đã là Tp HCM. Bảy tuổi là lúc nhận thức môi trường xung quanh đã gần như nguyên vẹn nhứt. Thập niên 80 của thế kỷ trước thành phố vắng người, không quá ồn ào xô bồ. Sài Gòn vẫn còn đó những người Sài Gòn lịch sự, cởi mở, nói…

Đọc thêm

Đặng Mai Lan : Tháng Tư, từ một bóng cây

Mỗi năm, vào độ cuối đông, những loại hoa được trồng trên phố, nơi công viên từ mùa trước hầu như đều được nhổ bỏ, thay thế bằng những loài hoa mới. Mùa xuân chưa qua, nên hoa vẫn rực rỡ muôn sắc màu dưới con nắng chớm hè. Tôi không ngắm hoa, tôi dừng lại nơi một cội cây. Hai cánh tay tôi hẳn không thể nào…

Đọc thêm

 Phạm Công Luận: Bà Tư quáng gà và gánh chè đêm

Nửa thế kỷ trước, món chè của bà Tư Từ như một huyền thoại của đám con nít ở Phú Nhuận. Dù nó chẳng mắc mỏ gì, cũng chỉ là món ăn vặt của người bình dân thôi mà hôm nào ăn được món chè thơm ngon đó thì thật là sung sướng. Có lý do để luôn thèm luôn tiếc là bà thường đi qua xóm rất…

Đọc thêm

Trung Dũng Kqđ: Thi sỹ Tạ Ký – Sầu ở lại

“Trời mùa đông rừng núi Đời mùa đông vô cùng! Hút thuốc trong bóng tối Khói có bay lên không?” (Trích “Anh cho em mùa xuân” Thơ Tạ Ký) Hầu như tất cả các bài thơ của thi sỹ Tạ Ký đều băn khoăn, buồn bã, u sầu… Riêng về nỗi buồn, nỗi sầu khi uống rượu, hút thuốc, Tạ Ký có mấy bản đặc sắc. Như bài…

Đọc thêm

Song Thao: Đài VOA và tôi

Tòa nhà VOA tại Washington DC Ngày thứ bảy 15/3/2025 vừa qua, các nhân viên làm việc cho các đài phát thanh Tiếng Nói Hoa Kỳ VOA và đài Á châu Tự Do RFA khi tới sở đã nhận được lệnh nghỉ hành chánh, phải ra về và nộp lại thẻ báo chí. Báo chí cho biết đây là khởi đầu cho tiến trình phẹc mê bu tích…

Đọc thêm

 Ngự Thuyết: Bèo mây

Nhớ Ân, Khánh, Oanh. The Snow of Kilimanjaro (Tuyết Trên Đỉnh Kilimanjaro) của Hemingway là một truyện ngắn đặc sắc. Cùng với những hồi ức của một nhân vật, một nhà văn, sống sôi nổi, thích phiêu lưu, là cái ân hận đã không ghi lại, viết lại, trước khi lìa đời, những trải nghiệm đáng nhớ trong cuộc đời của mình.  Chẳng hạn, nhân vật đó đã…

Đọc thêm

Tiểu Lục Thần Phong: Cháy sáng nhả tơ

Ngày tháng lặng lẽ qua đi, người cũng đến đi không dứt. Thế sự thịnh suy liên lỉ có bao giờ ngừng. Những nỗi đam mê trong đời lúc âm ỉ lúc tuôn trào như sóng dậy, như núi lửa bùng lên. Văn chương là một nỗi đam mê kỳ quái nhất trong những nỗi đam mê của đời. Cuộc chơi chữ nghĩa là cuộc chơi nhọc nhằn,…

Đọc thêm

Đào Như: Tháng Tư – Bản giao hưởng mùa Xuân

Đầu tháng Tư, hoa tulip đã vội gõ cửa mọi nhà sau giấc đông miên ngắn ngủi. Mùa Xuân cũng theo hoa tulip trở về, mở ra khúc giao mùa. Trong gió Xuân đầu mùa còn lạnh, ngoài xa trên cánh đồng rừng quê muôn vạn búp non đang nẩy lộc đâm chồi. Cỏ non, cây rừng già vẫn mạnh mẽ vươn lên tràn đầy sức sống. Đàn…

Đọc thêm