Thơ Nguyễn Viện
ANH KHÔNG CÒN TÌM THẤY EM Ở TRẦN GIAN NÀY
Em tuyệt tích giữa đường phố chật chội
những hàng quán quen
những chỗ ngồi thân thuộc
những âm thanh và chuyển động của tịch lặng của hàng cây của những cột đèn
Anh không tìm thấy em trong bản nhạc mà chúng ta vẫn nghe
anh không tìm thấy em trong những món ăn mà chúng ta cùng thích
ly cà phê americano không đường và ổ bánh mì trong đầu hẻm
Anh không tìm thấy em trên sườn núi
anh không tìm thấy em dưới mé biển
Mặt trời vẫn mọc mỗi ngày và nắng vẫn chói chang
những cơn mưa vẫn đổ xuống đồng bằng đổ xuống nỗi nhớ nhung dịu ngọt
nhưng anh không tìm thấy em
không tìm thấy bất cứ điều gì về cái đã từng của chúng ta
Không phải là anh đã quên
không phải là anh không còn yêu em
Phải chăng anh đã chết như mùa hè năm ấy
phải chăng anh đã điên cuồng như một đám mây
Những cơn gió đi qua không để lại dấu vết
anh đã đến trần gian này và yêu em như phải thế
và anh đã ở lại trần gian này để làm chứng cho sự hiện hữu của em của hư ảo của tình yêu.
4/3/2024
**
CÁI CHẾT CỦA MỘT ĐÓA HOA LOA KÈN
Em chết như một vầng trăng non
Mặt trời lên cuối một chân trời khác
Em chết như một giọt mưa tan
trên dòng sông lặng lẽ
Em chết như sóng dạt nghìn trùng
trên biển khơi tăm tối
Em chết như tiếng tích tắc của chiếc kim đồng hồ giữa mịt mù
quên lãng
Như cái bóng đen của hoa loa kèn trên bức tường
trắng
những đêm không mộng mị
những ngày không ai mong
những con đường cũ không dấu chân
Rồi em chết như một câu thơ dang dở
Của người đàn ông cũng đang chờ chết ở đâu đó.
3/3/2024
Nguyễn Viện