Phạm Hòa Hiệp: Khi Không Nơi Nào Là “Nhà”

Cuối tuần rồi cô bạn ở New Zealand, nơi tôi đang sinh sống kể chuyện cô con gái tuổi teen: khi cả nhà háo hức về lại Huế thăm quê hương, cô con gái buột miệng, “Huế là thành phố của bố mẹ, không phải của con. Mà Hamilton cũng không phải thành phố của con!”  Câu nói như nhát dao nhỏ, khẽ thôi mà sâu. Một lời…

Đọc thêm

Nguyễn Trần Diệu Hương: Một lần nhìn lại

Năm thứ nhất sau khi VNCH bị bức tử  Thành phố trở nên xa lạ ngay trong mắt lũ con nít. Cùng là tiếng Việt, nhưng tiếng Việt của người từ Bắc vô Nam xa lạ, từ ngữ lạ lùng với người miền Nam. Chẳng hạn “đăng ký” (dùng để chỉ việc ghi danh, ghi tên), tĩnh từ ghép “hồ hởi phấn khởi” (nghĩa là hào hứng). Trật…

Đọc thêm

Quanh giấc mơ. Thơ Thy An, Quảng Tánh Trần Cầm

Quanh giấc mơ ngôn ngữ lảng vảng quanh giấc mơ mùa đông từ giã khu vườn bình yên phố nhỏ bình thường với những suy nghĩ không mới lạ và bình thản nhìn đoàn người đa đoan  hàng cây im lặng bàn ăn liên hoan đã tàn mùi thịt rượu vương vấn theo những dục vọng nhỏ bé trên khung cửa giọt mưa lăn thật êm người đàn…

Đọc thêm

Truyện Ngắn Ngu Yên: Nước Bùn Thành Mây Trắng

Hối hận? Ai mà không có hối hận? Rồi làm gì với hối tiếc ân hận đó? Biển đêm như vô thức một màu đen mênh mông, nhưng biển chứa toàn bộ lịch sử con người từ lúc còn là tế bào phôi sống cho đến khi biến thành DNA, rồi từ thú vật tiến lên con người. Lịch sử đó đầy ngập dữ liệu nhưng chôn sâu…

Đọc thêm

Song Thao: Bà xã

“Bà xã khỏe không?”. Phải hiểu là ông bạn vừa hỏi thăm vợ mình. Thường chúng ta trả lời: “Cám ơn bạn. Nhà tôi vẫn thường”. “Nhà tôi” có lẽ là một từ rất Việt. Riêng tôi chưa thấy có anh Mỹ nào gọi vợ là “my house” hoặc anh Tây nào dùng từ “ma maison” để chỉ bà vợ của họ. Họ có thể nhướng mắt hỏi…

Đọc thêm

Nguyễn Nguyên: Tô Thùy Yên – Thanh Tâm Tuyền – Du Tử Lê: Thơ tự sống, thi nhân tự lớn

Cám ơn trang mạng Thi viện đã cho tôi cơ hội đọc khoảng 600 bài thơ của Tô Thùy Yên – Thanh Tâm Tuyền và Du Tử Lê trong cùng một thời điểm, cùng một tâm trạng 50 năm sau ngày Tổ quốc hình chữ S liền một dải. Đó là những nhà thơ nổi trội nhất của nền thơ miền Nam trước 1975 và thơ hải ngoại…

Đọc thêm

Tóc rơi tờ lịch cũ. Thơ Ngu Yên

Tóc rơi tờ lịch cũ Sớm đó, cha xé tờ lịch, biết hôm qua vừa hết. Chưa biết đời mỏi mệt khi hồn treo cổ nhìn qua song tù. Tờ lịch xé để trên đầu tủ, cơn gió thổi qua, bay lên la đà diễn nghĩa Xuân Thu. Từ đó, tờ đó, ngày đó không bao giờ trở lại. Tờ lịch cũ đáng giá bao nhiêu? Sao lòng…

Đọc thêm

Thanh Hà CH: Tháng 12/1977 – Mùa Giáng Sinh tan tác

Cận Giáng Sinh năm 1977 anh Nhân ghé qua nhà tìm chị Hai tôi đề nghị chị vào làm thư ký cho nông trường trồng khóm (thơm) ở xã Lình Huỳnh thuộc quận Hòn Đất, Kiên Giang do anh đồng giám đốc với một người nữa, cách nhà tôi 45 km. Nguyên anh Nhân là nhân viên văn phòng trong ty Thông Tin tỉnh do ba tôi đảm…

Đọc thêm

Thơ Tháng Tư: Cao Vị Khanh, Huỳnh Liễu Ngạn

CHIỀU THÁNG TƯ VỀ QUA SÔNG CỔ CHIÊN Gió quậy tư bề sóng nhọn hoắcThuyền quay như lá cuối mùa rơiNgười qua sông muộn tay ghìm chặtVực trống chìm sâu đến rã rời Nước chảy hung hăng lở sạt bờTưởng ngàn vó ngựa sải qua mauNgười về từ cõi đầy xương sọLòng bể trăm chiều miểng cứa đau Nước vẫn tuôn tuôn, sầu cuộn cuộnNgó lục bình trôi…

Đọc thêm

Cho một chiều tháng Tư. Thơ Trần Hoàng Phố

Cho một chiều tháng Tư trời nóng như đổ lửaTôi ngồi nhìn bóng tôi đổ xuống từ biTrên chiều dài xanh bóng thời gian năm mươi nămbuồn vui khắc đau đớn lên đá hạnh phúcthất vọng thắp rồi thổi tắt ngọn lửa trong tim  hy vọngTôi uống một ly rượu vang đỏ hoàng hôn đời ngườiĐể thấy men say hư khôngtắt thởtrong đôi mắt biếc giấc mộng tháng…

Đọc thêm

Uyên Nguyên: Chính Luận Việt Nam: Một thế kỷ trăn trở và khát vọng (Vietnamese Political Thought: A Century of Turmoil and Aspiration)

Có những ngọn đèn cháy lên rồi tắt lịm giữa dòng lịch sử. Có những tư tưởng bùng lên như pháo hoa trong một khoảnh khắc ngắn ngủi của thời đại. Nhưng cũng có những ngọn lửa âm ỉ cháy suốt nhiều thập kỷ, không bao giờ tàn, soi rọi con đường tư tưởng cho cả một thế hệ. Chính Luận của Trần Trung Đạo là một trong…

Đọc thêm

Nguyễn Trần Diệu Hương: Bé Biển

Trên tường, lẫn trong nhiều bức hình rất đẹp được chụp từ một ống kính chuyên nghiệp là tấm hình của chiếc ghe mong manh, nhỏ bé, bồng bềnh trên đại dương. Trên khoang ghe, các thuyền nhân Việt Nam (những boat people đã đánh thức lương tâm thế giới vào những năm 70s và 80s) mặt mày ngơ ngác mệt mỏi nhưng mắt sáng lên hy vọng….

Đọc thêm

Thơ Tháng Tư: Nguyễn Tấn Cứ, Nguyễn Vĩnh Long, Nguyễn Hoàn Nguyên

REQUIEM MÙA HẠ  Mùa hạ cuốn anh đi cuốn em đi Mùa hạ cuốn bùng theo mùa hạ Cuốn chúng ta vào những bụi mù Cuộn chúng ta những lòng thù hận  Cuốn vào chổ ngồi hoang vu trơ khấc Ướt đặc mồ hôi tháng Tư không gió Không có một giọt mưa nào rơi Không một bóng cây nào che chở Mùa hạ của những ngày chối…

Đọc thêm

Uyên Nguyên: “Thuyền Ngược Bến Không”, Lời Kinh Trôi Giữa Sương Mù Thời Cuộc

“Thời chiến tranh, một lớp bạn lên rừng. Thời hòa bình, một lớp bạn xuống biển. Dân tộc chợt quay trở lại với huyền thoại mở nước. Những người con theo Mẹ, đã có lúc khinh ghét anh em mình, bỏ lên rừng. Một thời gian sau, những người con theo Mẹ lên rừng nay quay trở về đô thị. Lại những người anh em khác sợ hãi,…

Đọc thêm

Nguyễn Văn Tuấn: Tháng Tư hồi tưởng: ‘Những ngày xưa thân ái’

Mỗi năm, cứ tới tháng Tư là tôi muốn viết về ký ức thời xưa, thời mà giới trẻ ngày nay ít biết tới.  Năm nay, đánh dấu nửa thế kỷ kể từ khi những ‘thuyền nhân’ như tôi đặt chân định cư nơi đất Úc và các nước phương Tây. Tôi ngoảnh nhìn chặng đường đầy sóng gió đã qua. Tôi sanh ra trong một gia đình…

Đọc thêm

Inrasara: Thơ dân tộc thiểu số Việt Nam, từ bản sắc đến cá tính sáng tạo

Tiểu luận “Vài suy nghĩ về Thơ dân tộc thiểu số trên hành trình hội nhập”[1], Nguyễn Kiến Thọ viết: “… thơ dân tộc thiểu số  đang đứng trước nguy cơ mất dần bản sắc [2], cũng có nghĩa là đang trên một hành trình tự huỷ diệt. Tác giả kê ba “nguy cơ” hàng đầu “được nhiều người” nhắc tới: Đội ngũ không còn nhiều người thông thạo tiếng…

Đọc thêm

 Không cần di tản. Thơ Ngu Yên

50 năm kỷ niệm tháng 4, 1975 Với bạn bè, những tâm tình còn tiếc một thời. Sống vong nhà mỗi năm mỗi kỷ niệm: 30 tháng 4. Mỗi 10 năm kỷ niệm mòn dần. 50 năm sau, kỷ niệm còn lại cây đinh rỉ sét Treo lung lay, nặng quá,  cũ quá, bản đồ miền nam. Sống ở Mỹ, tự nguyện, cảm giác bất đắc dĩ tự…

Đọc thêm

Uyên Nguyên: Thức dậy đi nào gỗ đá ơi…

Không phải ai cũng có thể “về” được. Có người tưởng đã về rồi mà vẫn lưu lạc. Có người nằm dưới đất lạnh mà vẫn chưa được gọi là đã khuất. Và có kẻ trở về giữa tiếng hò reo mà lòng chỉ nghe tiếng cỏ than rì rào như nỗi thẹn thùng vĩ đại của lịch sử. Bấy giờ trở về không phải là bước chân…

Đọc thêm

Trần Lệ Bình: Nhân dịp 50 năm 30-4-75

Cả nước Việt Nam đang háo hức chuẩn bi đón mừng ngày lễ lớn đó, tôi cũng rất mừng vì tôi thuộc về bên ‘có một triệu người vui’. Nhưng tôi vẫn muốn nói lên cảm nghĩ thật lòng, dù có khi sẽ bị ném đá. Theo sự hiểu biết thiển cận của tôi, hai chữ “giải phóng” có nghĩa là, được giải thoát khỏi một sự gì hoặc…

Đọc thêm

Nguyễn Đức Tùng: Thơ ở ngoài đất nước

Sau nhiều năm không ngó ngàng tới văn chương, tôi đọc bài thơ đầu trên bờ vịnh Songkhla, dưới ngọn đèn dầu. Ngoài xa, mặt biển đêm đen, im lìm như mặt nạ của cơn cuồng nộ. Mười bốn ngày lênh đênh trên sóng, bốn lần cướp biển, hai tháng trên một giàn khoan dầu Anh quốc. Trong dãy nhà nhỏ dựng bằng tôn và gỗ ván ép,…

Đọc thêm

 Lê Minh Hiền: Thơ tháng Tư

THÁNG TƯ ĐEN & CƠN MỘNG DU ĐỎ Tháng Tưtháng Tư đenlâu rồimù khơimấy ai còn buồnnước trôi qua cầubiển xanh mây trắng50 năm… 50 năm…đã phai màutháng Tư đã qua mùa khổ nạntháng Tư trở về bốn mùatháng Tư vàng… nắngtháng Tư hiềnnhư con gáitháng tư nắng hườm chín tớinắng như emtháng tư mưa xa hạ đâu đây. Bên emnăm ngón tay khẽ thứcnhẹ vuốt tóc dàinhẹ…

Đọc thêm

Truyện ký Tiểu Lục Thần Phong: Thời thế thế

Công việc có chậm đôi chút, những đơn hàng thưa thớt thậm chí đứt quãng, nhiều khi còn không có. Dịch đã giảm nhiều nhưng sự phục hồi kinh tế chưa thấy khả quan là bao, vật tư phụ tùng từ các nước Đông Nam Á cung cấp không đầy đủ, bởi vậy có ngày vào hãng làm vài tiếng là thiếu linh kiện nên phải nghỉ, cả…

Đọc thêm

Đinh Quang Anh Thái: The Game is Over, trích từ cuốn sách mới phát hành “Hoàng Đức Nhã: Khát Vọng Chưa Thành”

Nguyễn Mạnh Hùng: Cuối cùng người cần nói đã lên tiếng Với cuốn sách Hoàng Đức Nhã: Khát Vọng Chưa Thành, người cần nói đã lên tiếng. Hoàng Đức Nhã là cựu bí thư kiêm tham vụ báo chí của cố Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu và là cựu Tổng trưởng Dân Vận – Chiêu Hồi của Việt Nam Cộng Hòa.  Ký giả Fox Butterfield của báo The New York Times gọi anh…

Đọc thêm

Thanh Hà CH: Tàn lụn ước mơ

Hằng năm cứ mỗi lần lật tờ lịch đến tháng Tư là lòng tôi lại dâng lên nỗi bồi hồi tiếc nhớ. Tuy thời gian trôi qua nửa thế kỷ, nhưng những ngày đau thương đen tối ấy vẫn còn hằn trong ký ức tôi vết sẹo đậm sâu. Tôi nhớ rõ ràng các diễn biến như thể mới xảy ra hôm qua hôm kia vậy. Khi miền…

Đọc thêm

Tô Phở Việt Nam. Thơ Ngu Yên

Lời bình của nhà thơ Thận Nhiên:  Tô Phở Việt Nam là một bài thơ lặng lẽ mà day dứt, như một lời mặc niệm nhẹ nhàng dành cho những người đã phải rời xa đất nước, và cho một Việt Nam chỉ còn lại trong ký ức và trong tô phở nóng. Tô phở ở đây không đơn giản là món ăn — nó là một biểu…

Đọc thêm

Có khi. Thơ Hoàng Xuân Sơn

CÓ KHI  [bài nói lắp] cột cổ nhồng lôi về những con hà ăn sâu những thần đồng mọt nước cơ chế một đoàn tầu cóc chết đầy ngoài mương nghẽn đường sông ra bể rác. rác khắp phố phường hạt bụi nằm khóc kể có khi những lâu đài động phất phơ hàng mã có trăm vạn di hài bám cài chưa rệu rã có khi giọng…

Đọc thêm

Tam tấu Inrasara

Tam tấu. THI CA & THI SỸ 1. THI SỸ Có người thơ tấp tểnh đi buôn lận lưng ít nắng quê làm vốn đi, cứ đi phiêu giạt đất trần  chân sạn, buồn đầy, hai tay trắng Hai mươi năm trở lại xóm thôn cũ tiếng bò trưa, vầng trăng muộn mới điệu cười, lạ nhịp sống Hốt nhiên chàng úp mặt khóc oà. 2. TRỞ VỀ…

Đọc thêm

Lê Hữu: Tháng Tư, đọc lại vở kịch “Các con tôi đã về” của Trùng Dương

Hai mươi năm đàn con đi línhđi rồi không về đứa con da vàng của Mẹ… Ôi, tấm thân này ngày xưa bé bỏng Mẹ mang đầy bụng, mẹ bồng trên tay (*) Cứ mỗi lần nghe những câu hát này là tôi lại nhớ đến vở kịch ấy, có lẽ vì trong kịch bản cũng có nhân vật “đứa con da vàng của Mẹ” đi tập kết…

Đọc thêm

Nguyễn Gia Việt: Sài Gòn ơi! ta đứt ruột yêu thương!

Khi bảy tuổi, vì có dấu hiệu cận thị nên tôi đã về Sài Gòn, lúc này đã là Tp HCM. Bảy tuổi là lúc nhận thức môi trường xung quanh đã gần như nguyên vẹn nhứt. Thập niên 80 của thế kỷ trước thành phố vắng người, không quá ồn ào xô bồ. Sài Gòn vẫn còn đó những người Sài Gòn lịch sự, cởi mở, nói…

Đọc thêm

Truyện ngắn Phạm Hồng Ân: Nàng Thơ

Tôi bắt đầu làm thơ ở tuổi mười lăm. Cái tuổi của mộng mơ, của kiếm tìm. Thực ra, mộng mơ điều gì đó? Kiếm tìm điều gì đó? Với tôi, thuở đó –không thể giải bày được. Có lẽ, không thể giải bày được, nên tôi mới lao đầu vào thơ. Tập tành làm thơ. Tìm một “sư phụ” để cố vấn cho ước muốn của mình….

Đọc thêm

Tháng Tư và Tôi. Thơ Trần Mộng Tú

Có tiếng ai gõ cửaTôi xoay mình với đêmHình như tháng Tư gọiTháng Tư đợi ngoài thềm Ngập ngừng mở cánh cửaĐón tháng Tư vào nhàTháng Tư tràn mắt lệCả hai cùng khóc òa Giũ chiếc áo đêm thẳngNghẹn ngào nhìn tháng TưCả hai cùng vuốt mặtLau nước mắt cho nhau Cứ ngồi yên như thếCăn nhà sao mênh môngChiếc ghế sao mà rộngMình sao bé vô cùng…

Đọc thêm