Lê Minh Hiền: Thơ tháng Tư

THÁNG TƯ ĐEN & CƠN MỘNG DU ĐỎ Tháng Tưtháng Tư đenlâu rồimù khơimấy ai còn buồnnước trôi qua cầubiển xanh mây trắng50 năm… 50 năm…đã phai màutháng Tư đã qua mùa khổ nạntháng Tư trở về bốn mùatháng Tư vàng… nắngtháng Tư hiềnnhư con gáitháng tư nắng hườm chín tớinắng như emtháng tư mưa xa hạ đâu đây. Bên emnăm ngón tay khẽ thứcnhẹ vuốt tóc dàinhẹ…

Đọc thêm

Tô Phở Việt Nam. Thơ Ngu Yên

Lời bình của nhà thơ Thận Nhiên:  Tô Phở Việt Nam là một bài thơ lặng lẽ mà day dứt, như một lời mặc niệm nhẹ nhàng dành cho những người đã phải rời xa đất nước, và cho một Việt Nam chỉ còn lại trong ký ức và trong tô phở nóng. Tô phở ở đây không đơn giản là món ăn — nó là một biểu…

Đọc thêm

Có khi. Thơ Hoàng Xuân Sơn

CÓ KHI  [bài nói lắp] cột cổ nhồng lôi về những con hà ăn sâu những thần đồng mọt nước cơ chế một đoàn tầu cóc chết đầy ngoài mương nghẽn đường sông ra bể rác. rác khắp phố phường hạt bụi nằm khóc kể có khi những lâu đài động phất phơ hàng mã có trăm vạn di hài bám cài chưa rệu rã có khi giọng…

Đọc thêm

Tam tấu Inrasara

Tam tấu. THI CA & THI SỸ 1. THI SỸ Có người thơ tấp tểnh đi buôn lận lưng ít nắng quê làm vốn đi, cứ đi phiêu giạt đất trần  chân sạn, buồn đầy, hai tay trắng Hai mươi năm trở lại xóm thôn cũ tiếng bò trưa, vầng trăng muộn mới điệu cười, lạ nhịp sống Hốt nhiên chàng úp mặt khóc oà. 2. TRỞ VỀ…

Đọc thêm

Tháng Tư và Tôi. Thơ Trần Mộng Tú

Có tiếng ai gõ cửaTôi xoay mình với đêmHình như tháng Tư gọiTháng Tư đợi ngoài thềm Ngập ngừng mở cánh cửaĐón tháng Tư vào nhàTháng Tư tràn mắt lệCả hai cùng khóc òa Giũ chiếc áo đêm thẳngNghẹn ngào nhìn tháng TưCả hai cùng vuốt mặtLau nước mắt cho nhau Cứ ngồi yên như thếCăn nhà sao mênh môngChiếc ghế sao mà rộngMình sao bé vô cùng…

Đọc thêm

Tháng Tư. Những khúc hậu chiến xa vời. Thơ Trung Dũng Kqđ

THÁNG TƯNHỮNG KHÚC HẬU CHIẾN XA VỜI 1. CÁI BÓNG ĐÊM QUA Đêm qua tôi đã mời cái bóng một điếu thuốcCái bóng buồn thiu dừng lại chỗ tôi nằmCái bóng hỏi thăm đường về với mẹCái bóng xa nhà đã hơn 45 năm Cái bóng bảo không dám về đơn vịVì đã tiêu khi đụng trận lần đầuCái bóng sợ như rất nhiều bóng khácNát thần hồn…

Đọc thêm

Cuộc đời luôn là những đợi mong. Thơ Thy An, Phạm Hồng Ân

Cuộc đời luôn là những đợi mong hãy đi vào khu vườn hoang dã bằng bước chân khoan dung nhất nhẹ như hơi thở buổi sáng mỉm cười với lá hiền ngoan  mở quyển tiểu thuyết trần ai chứa đầy không gian kỳ bí và những hộp sắt hình tròn mộng mị kể lể cổ tích nhân tình dưới mái hiên thủ thỉ trăm điều và em không…

Đọc thêm

Chuyện của 3 người lính. Thơ Đào Như

NGƯỜI CHIẾN BINH VỀ THĂM NHÀ  Cuộc chiến vừa tàn Sau ba mươi năm Người chiến binh về thăm nhà Nói đi anh Sao anh đứng lặng yên như núi Cà Đú? (*) Ngôi nhà xưa như ngôi mộ cổ Cột kèo nghiêng đổ Mái ngói âm dương cỏ mọc rêu xanh Có những đêm mưa thật sâu Có những đêm đen vô cùng Đi ngang qua căn…

Đọc thêm

Thơ Thy An, Trần Yên Hòa, Niệm Từ

Sáo, sên, trăng, sách  lặng lẽ như con sáo đen  trên cỏ xanh hiếm hoi  soi mói cuộc đời nhảy tưng theo năm tháng im lìm như con sên xám dưới tảng đá xanh bốn mùa nhẫn nhục chui rúc với kỷ niệm đoạn đành hững hờ như mảnh trăng vuốt ve đồi núi một chút tình nhú lên réo gọi rồi ẩn hiện muôn trùng lặng yên…

Đọc thêm

Cõi vong tình. Thơ Cao Vị Khanh

CÕI VONG TÌNH  Em có biết cõi vong tình rất lạ hồn xanh xao mộng nở trắng ưu phiền. Ta quay quắt một đời trai hãn mã ngại ngùng nghe cố sự kể niềm riêng. Ta đã khóc khi miếu đường bốc cháy lửa phần thư đốt nám mặt kinh thành. Ai cố giấu chút hương thời tuổi dại ủ vườn xưa chờ sống lại mầm xanh. Ta…

Đọc thêm

Trên chiếc bóng ngày. Thơ Trần Hoàng Phố, Hoàng Xuân Sơn

TRÊN CHIẾC BÓNG NGÀY Trên những họa tiết tháng ba Tôi vẽ một chiếc lá non dịu dàng Giấc mơ ngủ trong nách lộc xuân Tôi gieo những chiếc hạt mơ mộng Bầu trời rơi đầy tiếng chim Mùa hoa cải vàng ven sông Nở đầy hồn tôi  những cánh bướm vàng Trên chiếc bóng ngày Bầu trời hồn tôi bay  đầy những bông khói mây Nỗi nhớ…

Đọc thêm

Ba bài thơ chưa đề. Thơ Quảng Tánh Trần Cầm

chưa đề #3  nằm ngửa trong bóng râm lịch sử  ngờ nghệch ngó mây trôi ngang bầu trời xám tro  ngỡ mình vân vê râu tóc làm phép phân thân  một ngày áp đặt trí nhớ giữa những trang sách ám khói  con mọt thong dong không ước mơ không mong đợi  · đâu đó tiếng quát gây hoang mang:  cút  xéo  biến  ̶ ̶ ̶   sợi dây…

Đọc thêm

Nhớ-khói-đốt-đồng. Thơ Trần Yên Hòa, Huỳnh Liễu Ngạn

Nhớ-khói-đốt-đồng Anh đưa em đi trong chiều nắng nhạt Màu nắng vàng thương nhớ đến nao nao Ơi-cái-thuở-hẹn-hò-như-bỡn-cợt Trái tim tơ, rung nhẹ, phím, tuôn trào Con đường dài, chạy xe, sao ngắn thế Em ngồi sau ôm eo ếch quanh (chàng) Đường thuở đó, chưa là đường tráng nhựa Nên xe rùng, từng chặp, lộn tim gan Đường về nhà em, từ-bến-xe-chợ-lớn Thẳng miền tây, chạy tít…

Đọc thêm

Thơ Tình của R. Burns, E. B. Browning, P. B. Shelley, J. Keats, E. A. Poe, Lê Minh Hiền chuyển ngữ

1. MỘT ĐÓA HỒNG by Robert Burns (1759-1796) Như một bông hồng nhung, Ôi! Luve của tôi bừng nở mơn mịn trong tháng 6 hường; Như một giai điệu tuyệt vời, Ôi! Luve của tôi ngọt ngào yêu thương bên đời lạ thường . Duyên dáng làm sao, người thương của tôi, khúc nghê thường mộng mị khôn cùng;Và tôi sẽ còn yêu em khôn tận, người thương…

Đọc thêm

Nhân danh Thơ và đọc Phúc Âm. Thơ Khaly Chàm

nhân danh thơ và đọc phúc âm ngày nhạt nắng dung dưỡng lũ sương mù tôi quất mạnh chiếc roi ý tưởng vào bài thơ đang treo lơ lửng luật bằng trắc trừng mắt nhìn tôi rồi co giật ảo điềm nhiên với quy ước đối kháng hợm hĩnh tạo rườm rối thi ca thèm muốn được văng tục đượm mùi đặc trưng bẩn thỉu những con chữ…

Đọc thêm

Tháng Hai vu vơ. Thơ Thy An, Hoàng Xuân Sơn

Tháng 02 vu vơ… rợp bóng cờ ngày xuân nắng sợi tơ vàng trên cành mai tách cà phê đen sóng sánh nhỏ giọt tâm thức lung lay đèn hoa mừng âm lịch đã tắt câu hỏi bận lòng mỏi mệt nghe bao ẩn ngôn vọng động con chim xanh nhảy hót dưới cành hồng giao cảm núi rừng đồi hoa nở mờ mờ nhân ảnh trong khói sương …

Đọc thêm

Nợ đời. Thơ Cao Vị Khanh

TÊN ĐÃNG TỬ KHỐN CÙNG  Người vai khoác áo phong sương rất mực dạo qua đời giữa buổi chợ nhiễu nhương. Ghé Bến Cảng, xế chiều mưa nước đục lòng hoang mang đón chim nhạn hỏi đường. Chim có nói cũng chỉ toàn ẩn ngữ! Trời cao xanh trời có nói gì đâu! Con nước lớn đã qua dòng sông cũ chở trăng xưa tách bến một đêm…

Đọc thêm

Khung thời gian trên khung bố. Thơ Quảng Tánh Trần Cầm, Tiểu Lục Thần Phong, Hoàng Xuân Sơn

KHUNG THỜI GIAN TRÊN KHUNG BỐ #1           1.   mơ hồ trương long triệu hổ  nghe nhạc trịnh bên vỉa hè  ngó mưa giăng dọc ngang đường hẹp phố cổ  bàng hoàng nhớ người nhớ nhà  nỗi nhớ buốt da   2.   nỗi nhớ còn đây  màu & mùi cà-phê pha rum  nhỏ giọt  ̶ ̶ ̶  chảy rỉ rả trong giấc mơ  từ góc trời hạn hẹp  góc đời…

Đọc thêm

Thơ tình Inrasara

1. YÊU 3 THÌ Thì Lãng mạn hậu thời Ở một thành phố phương Nam khi xe cộ đã đi ngủ nỗi vắng mặt em khởi động nhớ trong anh nhớ vào mùa gieo hạt Nhớ  tạo tác điệu bước em & ánh mắt em môi hé em & vùng ngực nõn em. Lắp ghép bàn tay móng ngắn em & vòng ôm nhiệt tình em Nhớ mọc…

Đọc thêm

 Nước mình – Người mình. Thơ ngũ ngôn thế sự của Đặng Tiến

Nước mình – Người mình Thất kinh! 1.  Cái nước mình, nó thế (*) Nó thế, là thế nào? Ừ, sao mà thấy khó Nhưng…không hề tào lao Cái nước mình, nó thế Nông dân và trẻ con Ngây thơ và thiết thực Thích nỉ non véo von Dự đám ma, thì biết Dự đám cưới, thì hay Đến bệnh viện, càng rõ Còn… ra chợ, thấy đầy…

Đọc thêm

Thường xuyên là câu hỏi. Thơ Ngu Yên

Mỗi sáng Chủ Nhật phân vân uống cà phê hay rửa mặt. Uống cà phê vì lười rửa mặt hay rửa mặt uống cà phê không ngon? Đi dạo đường mòn hay xem tin tức trước? Viết đôi điều trái ngược với thói quen hay theo thói quen mặc quần em trong quần dài? Suy nghĩ ngần ngại vài chủ đề giá trị hay lỏng hồn rầm rì…

Đọc thêm

Thơ Quảng Tánh Trần Cầm, Hoàng Xuân Sơn

Như một thoáng tàn phai mới ái chà chà tôi thở hộc hơi  ngất ngưởng trên triền dốc  nhìn khoái trá từ độ cao đã trèo lên  không rõ bao xa thăm thẳm phía dưới  nhìn khoái trá từ độ cao đã trèo lên  đời bao dung độ lượng  nghe âm vọng tiếng nói cười phía dưới  ái chà chà tưởng chừng bắt gặp  sức mạnh đan tay…

Đọc thêm

Ngày xửa ngày xưa. Thơ Trần Mộng Tú

Ngày xửa ngày xưa Ngày xửa ngày xưacó ông vua muốn mở mang bờ cõiÔng dùng quyền lực mìnhđi xâm chiếm cả những vùng đất thật xa Trên con đường ông đingười và gia cầm chạy xao xácnhững con gà không mang nổi quả trứngcủa mìnhvừa đi vừa đánh rớttrứng vỡ tan trên mặt đấtchẳng còn sót lại bao nhiêunên bây giờanh có tới thăm emđừng mang hoa…

Đọc thêm

17 tháng Hai. Thơ Đặng Tiến

TỔNG CHÚP 1. Nơi đây hơn bốn mươi người dân đã chếtBằng búa, bằng gậy, băng dao Có người bị chặt đầuCó người bị banh thây xé xácKhông ít đàn bà bụng mang dạ chửaXác vương vãi bờ tre Xác úp mặt bờ ruộngXác lềnh phềnh mé nướcXác liệng xuống giếng sâuNhững người dân tay không tấc sắtNhững người dân chạy loạn Thảm họa trút xuống mùa xuân năm một ngàn…

Đọc thêm

Ngày Tình Nhân. Thơ Nguyễn Tấn Cứ, Nguyễn Vĩnh Long

TÌNH NHÂN  Có đôi tình nhân buồn trong quán nhậu phố hoang vu quanh một chỗ ngồi Có đôi tình nhân sầu trong quán rượu uống như sương chia biệt đêm dài Chúng ta sống cô đơn ngốc dại thương  nhau nhiều chưa chắc đã yêu điên !!! Nguyễn Tấn Cứ  *** VALENTINE’S DAY ĐEN  Anh làm gì  Anh nhậu tối ngày  Anh mơ mộng suốt đêm Cô…

Đọc thêm

Đa chiều. Thơ Quảng Tánh Trần Cầm, Hoàng Xuân Sơn

Đa chiều    1.   nghẹt thở bước vào kỷ nguyên mới  mùi lá nguyệt quế trong phở sốt vang  ngậm ngùi cơm tấm  2.   những điềm báo luân phiên  nhốn nháo vết tích trên đất đá  chim chóc lần tràng hạt  3.   một ngày không nghi ngại  bươn chải trên dòng tâm thức  mặt ngờ nghệch ngây ngô như hắc tinh tinh    4.   dông gió đổ ập bến…

Đọc thêm

Khai bút tình. Thơ Thy An, Lê Minh Hiền, Trần Yên Hòa

KÝ ỨC TÀN NĂM  ánh tà huy nở nụ cười bóng xế mấy cảnh trần gian rong ruổi đi qua gặp mặt tươi vui cười nói thật thà run tay thấm giọng thiết tha chân thật  mấy cõi đi về nghe như còn mất đường phố năm xưa nhắc lại bảng tên bỗng như kỷ niệm trồi lên thất thập một tiếng xót xa run rẩy tâm hồn…

Đọc thêm

Mùa Xuân giữa cõi vô thường. Thơ Nguyễn Vĩnh Long, Cát Nhu, Tiểu Lục Thần Phong, Hoàng Xuân Sơn

TẾT ĐÃ RA MÙNG Mùng Hai tôi là Mùng Ba em làn hương khói tỏa đọng bên thềm trong thiêng liêng có bao hình bóng theo gió hiên ngoài lạnh suốt đêm Mùng Bốn sẽ qua ngày vẫn vậy vẫn nắng mong manh thiếu cảnh nhà bên mâm cúng đủ gà, xôi, rượu chỉ thiếu mặt người vẳng phương xa Chưa tới Mùng Năm mà xa lắc mùa…

Đọc thêm

Thơ Trần Mộng Tú: Xuân và Áo

Cánh cửa đứng chờcâu đối đỏem đứng chờmùa Xuân vào nhà năm mươi nămem trên đất lạthấy nhớquê nhà đến xót xa năm mươi nămem thay áo mớisao khói hương xưa vẫntrên vaicòn nguyên như Tết,Xuân ngày đó bàn tay anhvẫn ấm vai gầy năm mươi nămbao lần mở cửabao lần em mời mùa Xuân vào em trải lòng mìnhcùng trời đấtnhưng sao vẫn ngờnhư chiêm bao năm…

Đọc thêm