Ngày xửa ngày xưa. Thơ Trần Mộng Tú

Ngày xửa ngày xưa Ngày xửa ngày xưacó ông vua muốn mở mang bờ cõiÔng dùng quyền lực mìnhđi xâm chiếm cả những vùng đất thật xa Trên con đường ông đingười và gia cầm chạy xao xácnhững con gà không mang nổi quả trứngcủa mìnhvừa đi vừa đánh rớttrứng vỡ tan trên mặt đấtchẳng còn sót lại bao nhiêunên bây giờanh có tới thăm emđừng mang hoa…

Đọc thêm

17 tháng Hai. Thơ Đặng Tiến

TỔNG CHÚP 1. Nơi đây hơn bốn mươi người dân đã chếtBằng búa, bằng gậy, băng dao Có người bị chặt đầuCó người bị banh thây xé xácKhông ít đàn bà bụng mang dạ chửaXác vương vãi bờ tre Xác úp mặt bờ ruộngXác lềnh phềnh mé nướcXác liệng xuống giếng sâuNhững người dân tay không tấc sắtNhững người dân chạy loạn Thảm họa trút xuống mùa xuân năm một ngàn…

Đọc thêm

Ngày Tình Nhân. Thơ Nguyễn Tấn Cứ, Nguyễn Vĩnh Long

TÌNH NHÂN  Có đôi tình nhân buồn trong quán nhậu phố hoang vu quanh một chỗ ngồi Có đôi tình nhân sầu trong quán rượu uống như sương chia biệt đêm dài Chúng ta sống cô đơn ngốc dại thương  nhau nhiều chưa chắc đã yêu điên !!! Nguyễn Tấn Cứ  *** VALENTINE’S DAY ĐEN  Anh làm gì  Anh nhậu tối ngày  Anh mơ mộng suốt đêm Cô…

Đọc thêm

Đa chiều. Thơ Quảng Tánh Trần Cầm, Hoàng Xuân Sơn

Đa chiều    1.   nghẹt thở bước vào kỷ nguyên mới  mùi lá nguyệt quế trong phở sốt vang  ngậm ngùi cơm tấm  2.   những điềm báo luân phiên  nhốn nháo vết tích trên đất đá  chim chóc lần tràng hạt  3.   một ngày không nghi ngại  bươn chải trên dòng tâm thức  mặt ngờ nghệch ngây ngô như hắc tinh tinh    4.   dông gió đổ ập bến…

Đọc thêm

Khai bút tình. Thơ Thy An, Lê Minh Hiền, Trần Yên Hòa

KÝ ỨC TÀN NĂM  ánh tà huy nở nụ cười bóng xế mấy cảnh trần gian rong ruổi đi qua gặp mặt tươi vui cười nói thật thà run tay thấm giọng thiết tha chân thật  mấy cõi đi về nghe như còn mất đường phố năm xưa nhắc lại bảng tên bỗng như kỷ niệm trồi lên thất thập một tiếng xót xa run rẩy tâm hồn…

Đọc thêm

Mùa Xuân giữa cõi vô thường. Thơ Nguyễn Vĩnh Long, Cát Nhu, Tiểu Lục Thần Phong, Hoàng Xuân Sơn

TẾT ĐÃ RA MÙNG Mùng Hai tôi là Mùng Ba em làn hương khói tỏa đọng bên thềm trong thiêng liêng có bao hình bóng theo gió hiên ngoài lạnh suốt đêm Mùng Bốn sẽ qua ngày vẫn vậy vẫn nắng mong manh thiếu cảnh nhà bên mâm cúng đủ gà, xôi, rượu chỉ thiếu mặt người vẳng phương xa Chưa tới Mùng Năm mà xa lắc mùa…

Đọc thêm

Thơ Trần Mộng Tú: Xuân và Áo

Cánh cửa đứng chờcâu đối đỏem đứng chờmùa Xuân vào nhà năm mươi nămem trên đất lạthấy nhớquê nhà đến xót xa năm mươi nămem thay áo mớisao khói hương xưa vẫntrên vaicòn nguyên như Tết,Xuân ngày đó bàn tay anhvẫn ấm vai gầy năm mươi nămbao lần mở cửabao lần em mời mùa Xuân vào em trải lòng mìnhcùng trời đấtnhưng sao vẫn ngờnhư chiêm bao năm…

Đọc thêm

Thơ khai bút Nguyễn Đức Tùng

1. Rửa bát Bàn tay sạch  Như một năm mới 2. Chỉ bằng cách lắng nghe Anh nghe tiếng nước xoáy Nơi sáu dòng sông giao nhau Bến Lục đầu Chỉ bằng cách lắng nghe Anh nghe tiếng chân em bước trong mưa Nhưng khi anh ra mở cửa Chỉ có chùm chìa khóa treo giữa trời 3. Nhân vật đáng yêu nhất đã chết Anh lững thững…

Đọc thêm

Thơ Xuân

Hương Màu Khói Cũ Em chắp tay mùi hương khói cũ ngỡ trăm năm về lại đời này câu khấn nguyện chừng như tĩnh lặng trên môi chờ dấu một bờ môi Em có biết trong lòng ngón dại phút linh thiêng gió dựa vai đầy vòng đời khép nghiêng ngày xuống thấp mùa bấc về thương lá hàng cây Em chắp tay mùi hương khói cũ có…

Đọc thêm

Thơ Đặng Tiến (Thái Nguyên): Xuân Nhật Ngẫu Cảm

XUÂN NHẬT NGẪU CẢM! [Học theo người xưa cho ra vẻ nghiêm trọng!] Vẫn biết mùa Xuân rồi sẽ đếnMà sao vẫn cứ đợi cứ chờMùa đông dài…Sao mà dài thếGió ngằn ngặt thổi! Mưa và mưa… Tháng Chạp! Buồn như là chấu cắnU ám trời! Đường vắng. Quạnh hiuTời bời lá rụng! Cây gầy guộcNgẩn ngơ mây nước buồn. Buồn thiu… Bất ngờ sáng nay trời đổi…

Đọc thêm

Chùm Thơ cuối tháng Chạp: Thy An, Hoàng Thị Bích Hà, Cao Vị Khanh

TỰ CẢM THÁNG CHẠP môi mọng bức tường rêuthì thầm những lãng mạn không nóimàu xanh hiếm hoi chòm lámảnh dung nhan gỗ mụchóa thân con sâu nhỏ thẫn thờ người đàn bà nhìn bầu trời mở ngỏmơ thiên thần thổi sáotiếng hát ca địa đàngru những tế bào thổn thức sự đồng cảm trên da thịt lao xao bão giông mùa tháng chạptình yêu chợt nghe thiết thasợi tóc phất…

Đọc thêm

Thơ Đinh Trường Chinh, Ngu Yên

MÙA ĐÔNG NƠI ĐÂY em không biết gì về mùa đông nơi đây những buổi sáng đóng băng  trên mười ngọn tay trơ cóng cố đập vỡ tảng núi đá lạnh những buổi sáng trượt lỡ từng nghĩ tưởng tròng trành một giấc mơ. em không biết gì về mùa đông nơi đây những chiều về thở ngọn khói lan tan ủ ngụm rượu cay trong lòng miệng…

Đọc thêm

Lê Minh Hiền: Chùm thơ viết lúc nửa khuya

NỬA KHUYA NGHE NGÂM TỐNG BIỆT HÀNH Nửa khuya nghe ngâm Tống biệt hành vườn sau vắng ngắt trời vào đông mưa chưa trở về im khôn tưởng sao nghe trong lòng tiếng hoài thương từ độ trùng trùng cầu mơ gãy người hư danh ảo, người tà huy  . Cố quận! Cố quận! Mùa cố quận Ba mươi năm cơ hồ như không chắc không còn… về…

Đọc thêm

Thơ Hoàng Xuân Sơn: Huế

H U Ế Dưới tàng cây long nãoHuế vẫn xanh như làVòng em đeo ngọc bíchBiếc ngời lên ánh da Huế muôn đời là HuếKhông thuộc về riêng aiCứ để Huế trầm lặngĐẹp từ trong ra ngoài Hãy gìn rêu phong cũCho thành quách đằm lòngHãy là hương sứ trắngMột đời dài gương trong Nên em là cổ tíchNơi mai sau tôi vềMột góc chìm vạn phướcĐã xa…

Đọc thêm

Thơ Thy An, Cao Vị Khanh

Hư ảo tàn năm chiều xô dạt thác ghềnh lung lay tâm thức  lá phong đầy lối nhỏ nhìn lại tóc người thêm bạc hồ nước trong hiện bóng mây trời kể lể phân vân ngoảnh mặt đi phố đã lên đèn đóm lửa bên đường heo hắt bình yên qua phố vắng niềm hư ảo tàn năm  bầu trời chở nỗi buồn theo gió rơi trên áo…

Đọc thêm

Thơ Quảng Tánh Trần Cầm: Vô Đề

vô đề  1.   cuối năm trong ngôi nhà vắng  nằm nghe thằn lằn chắc lưỡi  đưa tay chào buổi chiều  trời như qua cơn mưa vội  bất chợt thấy khung hình trống không  ai đã vượt thoát thời gian?   2.   ngôi nhà cũ  cặp bình xưa  ngày sụt sùi vắng lạnh  nhang tàn hư ảo ẩn nấp  bên này giấc mơ đi lạc  gặp lại tôi giữa ban…

Đọc thêm

Thơ Đặng Tiến (Thái Nguyên): Vô Đề

VÔ ĐỀ 1. Tôi nhớ day dứt bài ca dao không rõ có từ hồi nảo hồi nào“Ông nỉnh ông ninhÔng ra đầu đình ông gặp ông nảng ông nangÔng nảng ông nangÔng ra đầu làng ông gặp ông nỉnh ông ninh”Trời ơi!Buồn nhức nhốiBuồn nhức xươngQuẩn quanh u tốiLàngXãThônÔng nỉnh ông ninh ông nính ông nịnh ông nìnhCả một đời trăm năm trăm tuổi bách niên đại…

Đọc thêm

Thơ Thy An, Nguyễn Hoàn Nguyên

Nỗi niềm cuối năm nỗi niềm đè nén trong chiếc lon sắt màu đỏ kêu leng keng ngày cuối năm bình an lấy từ cây cỏ len vào vu vơ tâm thức  lang thang như tờ lịch nằm im thiên thu đi qua những con tàu  thành phố lên đèn khêu gợi người con gái khỏa thân trong tranh hát bài thơ mong manh như đêm hát cùng…

Đọc thêm

Chùm Thơ Năm Mới nhiều tác giả, Lê Minh Hiền chuyển ngữ

1. NGUYỆN CẦU ĐẦU NĂM  By Jackie Kay  Hãy nhớ cho, thời khắc giao thừa khi tương lai xuất hành như một tờ giấy trắng tinh  một cuốn lịch xinh xinh, một cơ hội mới toanh. Trên lớp tuyết trắng dày Em nguyện cầu cho những dấu chân trinh nguyên rồi nhìn chúng biến đi cùng cuồng phong nồng nhiệt. Chuốc đầy ly rượu! Cho chúng mình đây!…

Đọc thêm

Trang thơ cuối năm: Thy An, Quảng Tánh Trần Cầm, Nguyễn Hàn Chung, Đặng Tiến (Thái Nguyên), Nguyễn Vĩnh Long, Huỳnh Liễu Ngạn

Cuối năm 2024 một bao hành lý lăn theo triền núi rơi xuống đồng bằng vỡ tung văng xa một túi thi ca  ngổn ngang văn tự trên vai đẫm ướt  gánh chữ thương lòng một chút ruộng đồng lúa thơm hạt nhỏ da nhăn gân nổi nhớ mãi phù sa  một tiếng hoan ca  từ giã năm tàn chợt nghe thật nhẹ tình yêu thiết tha… thy an…

Đọc thêm

Thơ Hoàng Xuân Sơn: Ban sơ

ĐƠN VỊ GỐC Anh đứng mù một góc Khi nắng đã qua đời Sao em thấy anh được Ngoài trời tuyết đang rơi Tuyết trắng như thường lệ Như da trắng em cười Trên triền dốc hoán vị Người già rụng đôi mươi Như cây cành nhát gió Sợ cả bóng quang thiều Thu hồi một sinh vật Qua rồi mùa ái yêu Chầm chậm. từng lỗ thủng…

Đọc thêm

Thơ Khaly Chàm: Hiện thể bất biến

hiện thể bất biến khi linh hồn hội tụ thành ánh sángthể biết liên tục nổ vỡ trong những khái niệmhiện tại và quá khứ chỉ cách nhau khe hở cho dù được tính bằng mi rô métsự nhẫn nại để chui qua chạm mặt bóng tối mật ngữ tùy thuộc lập trình chờ ngày khởi diễnsiêu vi trùng ác tính hiện hình im lặng kháng thuốc mặt…

Đọc thêm

Thơ Ngô Nguyên Dũng: Cây vẫn đứng chờ xanh trở lại

núi  Kính tiễn Hòa thượng Thích Tuệ Sỹ (1943-2023) chim ngàn vỗ cánh về ngang núi sừng sững hoàng hôn tựa trăm năm bát nhã vọng vang sang sảng gọi vách đá kim cang bồ đề tâm *** cây vẫn đứng chờ xanh trở lại ngồi xuống. ghi lại những muộn phiền hoài nghi khắc khoải đời bỗng nghiêng sắc huyền hỏi nặng rưng rưng nhớ chấm phẩy….

Đọc thêm

Giáng Sinh nguyện cầu cho thế giới an bình. Thơ: Trần Hoàng Phố, Hoàng Xuân Sơn, Trần Mộng Tú

“Vinh danh Thiên Chúa trên trời,  Bình an dưới thế cho người thiện tâm.” Một bài thơ về đêm Chúa Giáng sinh ở những ngày đầu thế kỷ 21 khi chiến tranh,  khủng bố tràn lan và khủng khiếp, khi ô nhiễm môi trường không thể chịu đựng được ở các thành phố lớn và trên cả hành tinh.  Khi dòng người di tản chết trên biển, trong…

Đọc thêm

Giáng Sinh mùa tình yêu. Thơ: Lê Hữu, Nguyễn Vĩnh Long

GIÁNG SINH THỨ BA MƯƠI  Kính coong, kính coong! Trong đầu anh bất chợt ngân nga những tiếng chuông mênh mang và thánh thót Kính coong và kính coong! Ước gì em thấy được những bông tuyết đang rơi ngoài bầu trời xám đục Ước gì em nghe được những hồi chuông leng keng trong đầu anh từng phút khi anh gọi tên em Leng keng và leng…

Đọc thêm

Tự sự mùa Giáng Sinh. Thơ Đặng Tiến (Thái Nguyên)

GIÁNG SINH Tôi đến với Chúa từ Victor Hugo Năm bảy tuổi mê mải đọc “Những người bị lăng mạ và sỉ nhục”(*) Bỏ cả cơm Quên giờ học Và đôi khi bật khóc Sững sờ Kinh ngạc Run rẩy Âu lo Chúa đến với tôi như thế Nhà thờ  Tôi không đến lễ Chưa bao giờ quỳ gối cầu nguyện Chưa một lần làm dấu thánh Chưa…

Đọc thêm

3 bài thơ Giáng Sinh của Christina Rossetti, Gillian Clarke & William Shakespeare, Lê Minh Hiền chuyển ngữ

1.  BÀI THÁNH CA MỪNG GIÁNG SINH By Christina Georgina Rossetti    Giữa mùa đông băng hoang, gió buốt lạnh như than van,  Trái đất đứng trơ như sắt nguyên, nước rắn như tảng băng; Tuyết rơi, tuyết trên tuyết ngời, tuyết trên tuyết ngời Giữa mùa đông băng hoang, từ lâu lắm rồi. . Chúa chúng ta, trời không thể giữ Ngài, đất cũng không thể nâng Ngài;…

Đọc thêm

Thơ Nguyễn Viện: Hơi thở trong sương

HƠI THỞ TRONG SƯƠNG Như những hàng cây yêu nhau trên ngọn đồinhững con thú hoang làm tình trong hốc núicô gái và tôi, đồng tính bên hồ, ôm nhau thở. Từ mùa đông đến mùa xuân, những bông hoa dại nở tràn lan khắp cánh đồngtôi nói, em là sự sống. vì thế, hãy để cho anh thở bằng hơi thở em. Bầu trời dưới chỗ em…

Đọc thêm