
Có một thời se sắt. Thơ Cao Vị Khanh, Hoàng Xuân Sơn
CÓ MỘT THỜI SE SẮT Em xa đâu bỗng gọi – đâu tận cõi hai mươi! Ôi tiếng người diệu vợi bay suốt mấy tầng đời. Nhớ em xưa áo trắng tóc xấp xả bờ lưng sách vở đời chưa nặng. Gái nhỏ buồn không dưng. Em ươm sầu thiếu nữ buồn con gái dậy thì. Tôi hiền như thú dữ nằm gậm nhấm lương tri. Những chiều…